Đó là một người lính nhảy dù trẻ tuổi, hẳn là anh đã nhảy xuống đây vào nửa đêm qua.
Chiếc dù nhảy bị vướng vào một cây sồi thấp, anh đã chết trước khi kịp rơi xuống đất.
Đạn từ súng máy bắn thủng xương sọ và ngực gần như xé toạc cả người anh.
Một chiếc xương sườn bị gãy đâm qua lớp da thịt bị thiêu cháy.
Nửa bên mặt trái của anh dính đầy máu nhưng vẫn nguyên vẹn, nửa còn lại thì không còn nữa.
Hai đứa bé đứng cách thi thể tầm ba bốn thước, nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu.
Sau đó, chúng không hẹn mà cùng xoay người, chạy như bay xuống sườn núi, băng qua cánh đồng hoang để quay về dinh thự.
Bọn chúng kể chuyện này lại cho Martha nghe.
Hôm đó bị cúp điện, Martha phải đạp xe đạp đến đồn cảnh sát.
Một giờ sau, viên cảnh sát mập lái xe hơi chở bà về rồi để hai cậu bé dẫn đường.
Xe không thể lên tận sườn núi nhỏ, Martha không muốn đi, bà cũng cấm Harry và Alex đến gần thi thể mắc trên cây sồi kia, viên cảnh sát mập chỉ đành một mình leo lên đó, vừa đi ông vừa thở hồng hộc, mồ hôi chảy đầm đìa, ông ta không ngừng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.
Sau đó bốn người lại chen chúc vào xe cảnh sát, đi đến một bưu điện cách đó hơn năm cây số để tìm một bốt điện thoại còn có thể hoạt động.
Hai cậu bé vô cùng phấn khích bởi những cửa hàng ở đây vẫn còn mở cửa, chúng có thể mua kẹo và kem ly.
Martha mua cho mỗi đứa một túi kẹo chanh nhưng khi bọn nhóc đòi đi xem phim thì bà gạt phắt đi.
"Đây không phải là đi chơi." Bà xụ mặt, dẫn hai đứa về lại xe:
"Mau lên, chúng ta cần phải về nhà."
Hai viên cảnh sát đặt thi thể bọc trong tấm bạt về cạnh con đường đá vụn chờ xử lý.
Cuối cùng mọi người đưa ra kết luận, đó là lính nhảy dù của Đức, hoặc cũng có thể là gián điệp, lính trinh sát hay phi công lái máy bay chiến đấu.
Đứa con mười bốn tuổi của người đầu bếp được giao trọng trách đưa tin, nó đạp chiếc xe đạp mượn được, chạy tới chạy lui truyền tin giữa dinh thự và đồn cảnh sát.
Alex và Harry ngồi ở cầu thang ăn kẹo, nhìn mọi người đang tất bật trong sảnh qua những khe hở lan can.
Gần chạng vạng tối thì có bốn người lính xuất hiện, họ đến từ căn cứ không quân hoàng gia cách đây hơn mười cây số, chuyển thi thể cuốn trong tấm vải bạt lên xe tải, sau khi nói mấy câu với Nam tước Loiseau, họ lên xe rời đi.
Đêm xuống nhưng vẫn chưa khôi phục lại mạng lưới điện, tất cả mọi người đều tụ lại cùng ăn tối trong phòng bếp bởi vì ánh sáng không thể rọi xa.
Điểm tệ chính là lò sưởi sẽ không thể tỏa nhiệt và mùi thuốc lá cay nồng cũng không còn.
Những người lớn tranh luận xem bờ biển Cornwall có trở thành mục tiêu tấn công hay không, có người cho rằng ở đây quá xa, không đến nỗi bị tấn công, một số khác lại cho rằng nước Đức sẽ nhắm đến căn cứ hải quân ở gần đây.
Cuối cùng, phương án đó đã thuyết phục được bên còn lại.
Câu trả lời sáng tỏ ngay tối hôm đó, viên đạn đại bác đầu tiên đã rơi xuống vào khoảng hai giờ sáng.
Harry chợt choàng tỉnh, cậu khoác chăn chạy đến bên cửa sổ, leo lên tay vịn ghế.
Ánh lửa lóe lên ở phía đông bắc, chiếu sáng lớp khói mịt mù cuồn cuộn.
Tiếng nổ truyền đến chậm hơn, một tiếng ầm vang trầm trầm, giống như ở dưới nước mà nghe thấy tiếng sấm vậy.
Cửa sổ thủy tinh chấn động, lại một quả cầu lửa khác nổ tung ở phía xa, cậu nhìn thoáng thấy bóng của máy bay chiến đấu, nó ở quá xa, không biết là máy bay của bên nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!