Chương 22: (Vô Đề)

Part III

- Crépuscule*.

Mùa đông năm 1960, Paris.

Harry đã bị trễ, lúc cậu đi ra khỏi tòa soạn đã trễ hơn mười phút so với dự đoán, bởi vì quên mang theo quà, cậu không thể không quay về đó.

Lúc nãy có một trận tuyết rơi, sau khi bị người đi đường đạp thành bùn thì lại kết tinh thành một tầng băng mỏng dơ bẩn, phản chiếu ánh đèn đường mờ vàng.

Xe chạy đông đúc ngoài đường, Harry đã tới đây ba tháng nhưng vẫn chưa thể làm quen được với thói quen chạy xe như điên của người Paris.

Cậu đi xuống trạm xe lửa, từng cơn gió lạnh thổi qua con đường hầm dài, mang theo cái mùi pha lẫn giữa mùi nấm mốc, mùi nước đọng, mùi nước tiểu và mùi dầu máy.

Quán rượu nhỏ mà cậu phải đến nằm trong một con hẻm ở gần đường Saint

-Honoré, quán được cải tạo từ một hầm rượu với những vách tường được bo góc và trần nhà có hình vòng cung đáng yêu, trông hệt như một cái mũ bằng gạch đỏ đang lộn ngược lại.

Cầu thang được trang trí bằng cây nhựa ruồi cùng với những dải ruy băng màu bạc dẫn xuống một cánh cửa sắt với đầy những tấm kính vuông rực rỡ sắc màu, Harry đứng bên ngoài một hai phút, nghe âm thanh ồn ào náo nhiệt bên trong, cậu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nắm tay nắm cửa.

Cậu vốn định lén chạy vào rồi thừa dịp hòa vào đám người nhưng cô Mignet

- người phụ trách việc phiên dịch

- đã trông thấy cậu, lớn tiếng thông báo cậu đã đến.

Tầm mắt của tất cả mọi người đều đặt lên người cậu, các phóng viên đã ngà ngà say đồng thanh hô to Prudence!, một chiếc ly đế cao bị nhét vào tay cậu, đám người cuốn cậu đi như gió bão trên biển, rượu rơi khỏi ly, thấm ướt tay áo Harry khiến nó nồng nặc đầy mùi gừng và nước đường.

Bữa tiệc này được tổ chức cho ngài Galois, ông là chủ bút ở trụ sở của Góc nhìn ở Paris, hôm nay về hưu.

Trong ba năm làm việc chung với ngài Galois, đây là lần đầu tiên Harry nhìn thấy ông mặc âu phục, trước đây ông vẫn luôn mặc những chiếc áo sơ mi nhạt màu rộng thùng thình, tay áo bị dính mực rửa không sạch nên luôn bị ông xắn lên đến cùi chỏ.

Ông đeo một chiếc mắt kính được cột bằng một sợi dây đen quanh cổ, cộng thêm một chiếc bụng phình to và cái đầu trọc ấn tượng, trông chủ bút Galois như một nhân vật truyện tranh.

Sau khi ông nghỉ việc, ngài Schmidt

- người vốn phụ trách công việc ở Đông Âu

- sẽ thay thế vị trí của chủ bút, còn Harry sẽ thay thế cho vị trí công việc của ngài Schmidt, từ sáng ngày mai là cậu đã có thể chuyển từ một văn phòng rộng lớn ồn ào sang một văn phòng tư nhân khác ở cuối hành lang, căn phòng ấy không lớn lắm, chỉ có mỗi một cái tủ treo quần áo nhưng ít ra cũng có một cánh cửa có thể khóa lại, một khung cửa sổ mờ ảo nhìn xuống đại lộ Haussmann, một chiếc tủ đựng hồ sơ không chắc chắn và một chậu cây héo úa màu xanh lá.

Harry vẫn không thích tiệc tùng, cậu đã tạo ra cách để đối phó trong những trường hợp ấy: Đảm bảo việc cậu đã chào hỏi với tất cả người cậu quen biết, đợi trong đám người một hồi, sau đó từ từ lùi ra ngoài tường, dịch ra ngoài cửa, cuối cùng

- có lẽ là đã một tiếng rưỡi đến hai tiếng sau

- lẳng lặng rời đi.

Giờ phút này, cậu vẫn đang bắt tay thực hiện kế hoạch ấy, cậu đưa món quà đã được gói giấy gói màu tím cho ngài Galois, đón nhận cái ôm nồng nhiệt của đối phương rồi nói vài câu khách sáo nhảm nhí, sau đó lấy rượu vang làm cái cớ, cậu dần dần tách ra khỏi đám người, đi tới cạnh bàn thức ăn đã nguội lạnh.

"Tôi có thể thấy là anh lại đang chuẩn bị chạy trốn."

Harry cười một tiếng, đưa một ly rượu vang cho cô gái đang đi tới bên cạnh cậu:

"Tại sao cô lại nghĩ như vậy, cô Mignet?"

Kinh nghiệm.

"Đôi khi kinh nghiệm cũng lừa chúng ta."

"Khi đối tượng quan sát quá dễ đoán thì không." Cô Mignet nghiêng đầu, đôi hoa tai lấp lánh dưới ánh đèn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!