Chương 20: (Vô Đề)

Năm cuối cùng ở Oxford của Harry Prudence diễn ra một cách nhàm chán.

Những thứ khiến cậu cảm thấy thú vị vào lúc đầu

- tuần lễ chèo thuyền, tiếng chuông vào những buổi sương sớm, những sinh viên mặc áo choàng đen truyền thống

- đều đã dần trở nên quen thuộc.

Phần lớn sinh viên đều đã có hướng đi trong tương lai cho riêng mình: Whitehall, tòa án, Westminster, MI6, sản nghiệp gia tộc.

Những người còn lại, chẳng hạn như Harry, thì đi khắp nơi thử vận may với lá thư đề cử.

Tháng sáu năm 1955, cậu và Alex khởi hành từ Cornwall rồi bắt tàu đến St.

Malo để dành một kỳ nghỉ lạnh lẽo khó chịu.

Tâm trí Harry đặt trọn trong công việc ở Bưu báo, thấp thỏm lo lắng.

Chủ bút nói rằng cuối tháng tám hoặc đầu tháng chín sẽ báo cho Harry biết quyết định của họ, không có thứ gì hơn một câu trả lời mập mờ có thể phá hủy một mùa hè.

Bởi vì trời mưa, hai người dành phần lớn thời gian ở trong phòng, đó là một căn phòng nằm trên tầng thượng, những tấm ván gỗ kêu gào dữ dội mỗi khi bị mưa gió quất xuống.

Ngoài cửa sổ, chim hải âu tụ tập trên mái nhà nghiêng, chúng đập cánh đe dọa lẫn nhau, tranh đoạt từng chỗ trống khan hiếm để đậu chân, ồn ào không chịu nổi.

Hai tuần sau, khi cuối cùng cũng đã có thể bắt tàu rời khỏi đảo Brittany, Harry không kiềm được thở phào nhẹ nhõm.

Chưa tới tháng chín nhưng Bưu báo đã đưa ra quyết định

- nhận Harry vào làm, họ phân cho cậu một cái bàn trong một căn phòng làm việc thật lớn tràn ngập khói bụi, thế nhưng Harry cũng không ở lại đó quá lâu, ba tháng sau, cậu đã xin vào tờ Góc nhìn sau sự tiến cử của viện trưởng, nhờ có việc viết được một bài báo tâng bốc về một loại thủy tiên mới trong mục làm vườn, cậu nhanh chóng chuyển sang theo đuổi những tin tức địa phương, thường xuyên dẫn theo thợ chụp hình để truy đuổi cảnh sát ở khắp nơi, tìm kiếm những vụn bánh mì còn sót lại của các vụ trộm và vụ án mạng.

Alex và cậu vẫn sống chung trong căn hộ nhỏ ở số 55 đường Juniper, bây giờ Alex đã biến căn phòng ngủ dư thừa kia thành thư phòng, hắn mang máy đánh chữ và một chồng sách vào trong đó, ru rú trong phòng cả ngày, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đến rạng sáng mới mò đến giường.

Harry cũng thường hay không ngủ, cậu phải viết xong bản thảo cho ngày mai dưới ánh đèn bàn, Alex bước tới hôn tai cậu, trộm nhìn báo cáo của Harry qua bả vai cậu.

"Nếu tớ nhớ không lầm, cậu tan làm lúc năm giờ."

"Theo lý thuyết là năm giờ." Harry lơ đãng trả lời, gõ một dấu phẩy vào kế bên:

"Nhưng ông Baker này lại quyết định dùng mảnh chai rượu để đâm chết chủ nợ của mình vào lúc mười một giờ tối, đây không phải là việc mà tớ có thể khống chế."

"Cậu Prudence đáng thương có muốn uống trà không?"

Muốn, cảm ơn.

Alex đi đến phòng bếp, Harry nghe thấy tiếng nước sôi, sau đó là tiếng vang của đồ sứ nhẹ nhàng chạm vào nhau, Alex rón rén trở lại, hắn đóng cửa, đặt tách trà vào trong tay Harry, bản thân mình thì ngồi lên bàn, thuận tay cầm lấy tập bản thảo rồi xem.

"Tớ không hiểu sự hăng hái của cậu dành cho công việc này."

"Thử tưởng tượng nó thành công việc phiên dịch ấy." Harry rút tờ giấy đã đánh đầy chữ ra, thay một tờ trắng:

"Chẳng qua thứ cậu xử lý không phải là ngôn ngữ mà là hành động của con người, có cả tốt nhất và xấu nhất, trên thực tế, báo chí kiểm soát cảm giác của cậu đối với thế giới này, mà phóng viên lại kiểm soát báo chí, nói như vậy đã có thể thuyết phục cậu chưa?"

"Mấy tên đầu sỏ trong các tập đoàn lớn mới là người kiểm soát báo chí, hơn nữa báo chí còn chẳng có chỗ cho trí sáng tạo."

"Chúng ta đều biết ai mới là người có sức sáng tạo nhất trong hai chúng ta mà."

"Kỹ năng nịnh nọt của cậu vẫn không tốt hơn tí nào, cậu Prudence."

Nhưng rất hữu hiệu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!