Chương 13: (Vô Đề)

Cuối cùng Harry ngủ ở trên ghế, lúc tỉnh lại trời vẫn còn mờ tối, đồng hồ đeo tay nói cho cậu biết rằng bây giờ là năm giờ mười lăm phút.

Không biết từ lúc nào mà chiếc bút thép đã lăn xuống mặt đất, nó chảy ra một vũng mực lớn, trông như một thi thể vừa ngã từ vách núi.

Trong phòng rất lạnh, gió thổi vào từ cửa sổ, người gác cổng bảo rằng đây là Vấn đề do xây dựng, trừ khi cả tòa nhà bị đập đi xây lại, không thì sẽ không thể sửa được, cậu phải tập làm quen với việc này thôi.

Harry cử động đôi vai cứng ngắc của mình, cậu khom người, nhặt chiếc bút đã trở nên vô dụng rồi quấn nó vào trong khăn tay.

Alex nằm trên giường trở mình, gọi tên cậu.

Xin lỗi. Harry nhỏ giọng nói, cậu cũng không biết tại sao mình lại hạ thấp giọng:

"Cậu muốn tớ tắt đèn bàn hả?"

Lên giường nằm đi.

"Tớ có thể ngủ trên ghế."

"Đừng có ngốc, đây là phòng của cậu."

"Không ngờ là cậu vẫn còn nhớ chuyện này đấy."

Lại đây đi. Alex nhặt chiếc hoa cài đã bị đè đến không còn hình dạng gì ở chiếc gối bên cạnh, ném xuống đất:

"Trước kia chúng ta vẫn thường làm vậy mà, không phải sao?"

"Khi đó chúng ta chín tuổi."

"Có khác gì nhau sao?"

Rất nhiều.

Harry muốn nói như vậy nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được lời giải thích nào hợp lý.

Alex nép sát vào tường, chừa ra một chỗ trống:

"Thưa cậu Prudence, nếu cậu cứ tiếp tục do dự như vậy, chúng ta sẽ chết rét với nhau đó."

Harry đưa tay tắt đèn bàn.

- --

Prudence dừng lại, ông dựa vào tảng đá để nghỉ ngơi, kiểm tra xem đôi giày da đã dính bao nhiêu cát.

Có lẽ cảm thấy bị uy hiếp, một con hải âu bỗng thét lên một tiếng chói tai với bọn họ, nó giương cánh, bay lướt qua mặt biển màu xanh lá cây văng đầy bọt sóng.

Người phóng viên quay đầu nhìn lại bãi cát mà họ đã đi qua, sóng biển đã lau sạch dấu giày của bọn họ.

Viện dưỡng lão chỉ còn là một mái hiên nho nhỏ màu nâu.

Sương mù và gió biển dính ướt trên đầu anh, nhầy nhụa.

Ngọn hải đăng vẫn ở phía xa, nó không hề đến gần bọn họ, giống như họ có đi mãi cũng không thể tới được.

"Sau đó tôi quyết định đưa chìa khóa dự bị cho cậu ấy, tránh việc cậu ấy lại tới gõ cửa lúc nửa đêm." Prudence tìm một chỗ bằng phẳng trên tảng đá rồi ngồi xuống, người phóng viên cũng làm theo: "Với Alex, cậu phải luôn luôn chịu thỏa hiệp, chẳng qua là sớm hay muộn thôi.

Sau khi có chìa khóa, cậu ấy thường xuyên tới, có khi là buổi chiều, có khi lại là buổi tối, có những buổi sáng lúc tôi tỉnh lại sẽ phát hiện ra cậu ấy đang ngủ bên cạnh, ngay cả áo khoác cũng chưa cởi ra.

Nếu tôi không có trong phòng, cậu ấy sẽ đặt vài món quà nhỏ ở trên bàn làm việc, rượu vang, táo, nửa chiếc bánh galette*, một cây bút thép mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!