Chương 22: (Vô Đề)

Lục Kính Niên sững sờ tại chỗ, nhìn Ôn Tình quay người lên xe, như thể anh chỉ là một người qua đường.

Cuối cùng anh cũng hiểu, có những bỏ lỡ, là mãi mãi không thể cứu vãn.

Lục lão gia tử chống gậy, nhìn cảnh này, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp.

Sau khi Ôn Tình đi, Lục Kính Niên đứng ngây người tại chỗ hồi lâu không động đậy.

Lục lão gia tử chậm rãi bước ra, vỗ vai anh, không nói nhiều, chỉ là sự an ủi thầm lặng đó khiến lòng anh dâng lên vị đắng chát.

Nếu anh sớm nghe lời ông nội, nhận rõ lòng mình, thì anh và Ôn Tình đã không bỏ lỡ nhau.

Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Lục lão gia tử chắp tay sau lưng, cười một tiếng chẳng rõ là tiếc nuối hay chế giễu.

"Đã sớm bảo con rồi, đối xử tốt với con bé một chút, không thì đợi đến lúc người ta thật sự không cần con nữa, con khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc."

"Lúc đó cứng miệng nói không thích, giờ hối hận rồi chứ gì, hối hận cũng muộn rồi."

Bên môi Lục Kính Niên nở một nụ cười khổ.

Những lời từng nói, những việc từng làm, giống như một viên đạn xuyên qua thời gian b.ắ. n trúng chính xác vào giữa trán anh.

Trong mười năm qua, anh đã nghĩ không chỉ một lần, đối mặt với tình cảm Ôn Tình dành cho mình, rõ ràng anh có cách tốt hơn để dẫn dắt.

Nhưng anh đã không làm vậy.

Mỗi việc anh làm đều là đẩy Ôn Tình ra xa khỏi mình, nhưng khi cô thật sự từ bỏ, anh mới nhận ra trái tim mình lại đau đến thế.

Trước kia, mỗi đêm anh không về nhà, Ôn Tình đều viết cho anh những lá thư dài, kể về nỗi nhớ nhung và sự dựa dẫm của cô, cùng với tình yêu tuổi trẻ.

Mười năm sau đó, anh cũng đã viết vô số lá thư như vậy, làm những việc mà chính mình từng coi thường.

Nhưng không một lá nào được gửi đi.

Tiếc nuối không?

Có chứ.

Rõ ràng họ đã gặp nhau sớm như vậy.

Rõ ràng họ có nhiều thời gian như vậy, nhiều cơ hội như vậy, tất cả mọi thứ chỉ cần anh muốn, đều sẽ nhường đường cho tình cảm của họ.

Vậy mà anh lại nhát gan lùi bước.

Bước lùi này, đã khiến bản thân không còn đường quay lại nữa.....

Lo liệu xong hậu sự cho Lão Mục.

Ôn Tình chuẩn bị quay về căn cứ thí nghiệm.

Lão Mục cả đời có hai tâm nguyện, một là nghiên cứu ra tên lửa phòng không của nước nhà, hai là lá rụng về cội.

Ông dành cả đời cho nghiên cứu quốc phòng, hơn 40 năm, một mình miệt mài nghiên cứu giữa lòng sa mạc, nhưng người đời lại ít ai biết đến tên ông.

Ông không có gia đình, ít bạn bè, ngay cả tang lễ cũng đặc biệt yên tĩnh trang nghiêm.

Xe của lãnh đạo quân khu và lãnh đạo nhà nước đến hết chiếc này đến chiếc khác, mọi người dường như đều rất quen thuộc với ông, nhưng lại cũng rất xa lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!