Chương 16: (Vô Đề)

Giọng Ninh Hạ vẫn đều đều.

"Đúng vậy, cho dù có quan hệ huyết thống thì cũng có thể ở bên nhau mà? Trong lịch sử đầy ra đó, cháu gái lấy cậu, chị gái lấy em trai, hoàng đế lấy mẹ kế, anh em họ kết hôn...

"Ngưu Thanh Muội bẻ ngón tay, kể vanh vách. Lý Tri Uyên hít một hơi lạnh, cảm thán:"Kiến thức của ông Ngưu Bằng quả là quá rộng."

Ngưu Thanh Muội cười hề hề: "Không phải đâu, mấy cái này là tớ tự đọc được.

"Mấy người nói chen vào như vậy, không khí trong ký túc xá lập tức thoải mái hơn nhiều. Nói qua nói lại, chủ đề lại quay về Ôn Tình."Vậy cậu đến đây là để tránh xa chú... à, tránh xa người đàn ông đó sao?"

Lý Tri Uyên hỏi tiếp.

Ôn Tình lắc đầu, ánh mắt nhìn vào vệt sáng trăng len qua khe rèm, nhớ lại chuyện kiếp trước.

Kiếp trước, sau khi kết hôn, cô lại đi học tiếp, thi vào một trường đại học tương đối bình thường, học ngành điều dưỡng y tế, sau đó làm việc trong bệnh viện, tình cờ gặp một bệnh nhân.

Cơ thể ông bị nhiễm xạ rất nặng, không con cái, không người chăm sóc.

Ngoài vài người học trò thỉnh thoảng đến thăm, phòng bệnh gần như cả ngày chỉ có một mình ông.

Trên giường ông chất đầy bản vẽ, ngày nào cũng không ngừng viết viết vẽ vẽ, nói những lời người khác không hiểu. Rất ít người muốn đến gần ông, chỉ có Ôn Tình là luôn muốn nói chuyện thêm với ông vài câu.

Lâu dần, ông lão già nua coi cô như học trò của mình, luôn có chuyện không nói hết, kiến thức không giảng hết.

Ôn Tình bị những số liệu này thu hút, dứt khoát xin nghỉ việc ở bệnh viện, chuyên tâm chăm sóc ông lão.

Khi không ở bệnh viện, cô còn đăng ký học lớp ban đêm, bổ sung kiến thức còn thiếu về hóa học.

Càng học, cô càng bị cuốn hút.

Nhưng cơ thể ông lão đã như ngọn đèn trước gió, gắng gượng trong bệnh viện ba năm, sức khỏe ngày một yếu đi.

Lúc hấp hối, ông chỉ để lại cho Ôn Tình một chồng bản vẽ, một cuốn sổ ghi chép và một lá thư giới thiệu.

Trên thư chỉ có vài chữ đơn giản –

Cho Tiểu Ôn vào viện nghiên cứu.

Lão Mục.

Nghĩ đến đây, Ôn Tình nhắm mắt lại, giọng nói không giấu được vẻ bi thương.

"Tớ đã hứa với một người, phải hoàn thành một thí nghiệm, tớ không thể thất hứa."

Cô phải gặp Lão Mục, phải cùng ông chống đỡ dự án này trước khi Lão Mục ngã xuống.

Những dữ liệu thí nghiệm đó, những bản vẽ đó, cô không dám quên một giây phút nào.

Cô mãi mãi nhớ, trên giường bệnh, tấm lưng còng của ông lão và xương sống thẳng tắp của ông.....

Vốn tưởng sau khi gặp mặt, Lục Kính Niên sẽ không đến nữa.

Nhưng ngày hôm sau, Ôn Tình vẫn gặp anh trong trường.

Anh cứ đứng thẳng tắp bên đường như vậy, khiến người đi đường phải ngoái nhìn, khó mà làm lơ được.

Ôn Tình vốn định đi vòng qua anh để rời đi, nhưng ánh mắt anh cứ dán chặt vào người cô, như gai đ.â. m sau lưng.

"Tình Tình, chú nhỏ của cậu không phải là lính b.ắ. n tỉa đấy chứ? Ánh mắt này sao cứ như d.a. o găm vậy, nhìn chằm chằm làm người ta khó chịu quá..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!