Chương 7: (Vô Đề)

Chờ một chút!

Vừa đi được mấy bước Long đột nhiên kéo tôi tay tôi lại. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra cậu ấy đã dùng bàn tay che mắt tôi lại. Tôi được một phen giật mình, suýt ngã về phía sau., may mà có lồng ngực rắn chắc của cậu chống đỡ.

"C -Có chuyện gì thế?"

Tôi đưa tay muốn kéo tay Long ra khỏi mắt mình. Duyên cớ gì lại che mắt tôi tối om lại thế này. Tự dưng trong đầu tôi nảy số đến mấy vụ bắt cóc con nít mà hồi bé hay được mẹ kể cho nghe.

"Cái này trẻ con không được xem."

Long ghé vào tai tôi nói khẽ, chất giọng trầm ấm vang lên đầy quyến rũ khiến tôi đứng hình mấy năm giây. Hình như tôi còn cảm nhận được cậu ấy đang cười nữa.

Tai tôi nóng bừng cả lên rồi.

Nhưng mà rốt cuộc là chuyện gì mà Long lại không cho tôi xem chứ? Còn nói tôi trẻ con nữa. Tôi mười bảy tuổi rồi mà. Đáng ghét thật! Cậu ta càng như thế càng làm tôi phải tò mò..

"Cậu người lớn với ai?"

Tôi cãi lại, tay vẫn nắm lấy cổ tay của Long, dùng hết sức kéo ra. Nhưng sức của tôi làm sao so được với cậu ấy.

"Tôi lớn hơn cậu gần hai tháng đấy. Nghe lời chút đi." Lời nói của Long đầy nghiêm túc khiến tôi phải im bặt.

Giờ mà còn so đo ngày tháng với nhau. Cơ mà hơn tôi gần hai tháng, tức là Long sinh tầm tháng Mười, rất có thể là Thiên Bình như những gì tôi đã đoán.

Nhưng... sao cậu ấy biết tôi sinh vào tháng nào? Ngoại trừ bố mẹ, chẳng còn ai nhớ tôi sinh vào ngày tháng nào. Trong lòng tôi bỗng trào lên cảm giác được an ủi, ấm áp đến khó tả.

Lưng tôi ép sát vào lồng ngực của cậu.

Cảm giác như có một dòng điện vừa xoẹt qua sống lưng, đẩy lên tận não. Gương mặt tôi nóng bừng lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập loạn xạ. Thôi rồi, tim tôi cứ như muốn rớt ra khỏi lồng ngực thế này liệu Long có nhận ra hay không?

Xấu hổ quá!

...

Giữa ngày hè nóng nực, tiếng ve kêu râm ran trong vòm lá. Những tia nắng xuyên qua tán lá xanh mướt, vẽ lên mặt đất những mảng sáng tối nhảy múa đầy vui nhộn.

Bên trong nhà, quạt trần bật vù vù, hai cô cậu bé ngồi trước màn hình tivi, vừa xem hoạt hình, vừa ăn dưa hấu. Trên tivi lúc này đang chiếu siêu nhân và quái vật, hai nhóc thích lắm, mắt cứ dán vào màn hình, thi thoảng còn hô to tên nhân vật và cách thức tung chiêu của họ, tíu ta tíu tít khắp cả căn phòng.

"Ơ cậu làm gì thế? Bỏ tớ ra!"Cô bé la lên vì bị cậu bé dùng hai tay bịt mắt lại từ phía sau.

"Cảnh này đáng sợ lắm, cậu không xem được đâu!" Cậu nhóc kiên quyết giữ chặt cô bé, không cho cô bé xem được hình ảnh con quái vật nhầy nhụa bị đứt từng mảnh thịt trên màn hình tivi.

"Tại sao cậu xem được mà tớ lại không?"

Con bé phụng phịu tỏ ý không bằng lòng. Rõ ràng là cậu bé rủ cô xem phim siêu nhân mà bây giờ lại không cho cô xem. Đáng ghét quá đi mất!

"Vì tớ sợ nhỡ cậu xem rồi khóc ra đấy, tớ không dỗ được đâu." Cậu bé nói với giọng người lớn rồi gương mặt bỗng đỏ bừng lên:

"Bố tớ dặn không được làm các bạn nữ khóc. Nếu bạn nữ khóc, phải biết dỗ dành bạn. Nhưng mà... nhưng mà tớ không biết... Nói chung là con trai thì không được để con gái khóc."

Cô bé không nói gì, chỉ ôm miệng cười khúc khích.

Cậu cười cái gì? Cậu bé bỏ tay ra khỏi mắt cô bé, tự tin khoanh tay trước ngực tuyên bố:

"Sau này chắc chắn tớ sẽ trở thành một người đàn ông tốt!"

Cô bé ồ lên một tiếng lấy lệ, chứ cũng không mấy quan tâm cậu bạn lắm.

"Nè, sau này tớ sẽ trở thành một người đàn ông tốt đấy. Cậu không thích à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!