Chương 19: (Vô Đề)

Sau vụ việc hôm ấy, tôi nghỉ học mất hai ngày. Trong thời gian đó, tôi có nghe tin những người có dính dáng đến sự việc đều bị đình chỉ học hai tuần. Riêng Thảo bị buộc thôi học. Dù bố mẹ Thảo có dùng tiền nhưng nhà trường vẫn rất kiên quyết với quyết định này.

Có lẽ sau vụ của tôi, các nạn nhân khác từng bị Thảo bạo lực cũng đứng ra tạo sức ép cho nhà trường nên việc này mới được giải quyết triệt để.

Hôm nay tôi đến lớp bình thường.

Thấy tôi, vài người vẫn bàn tán to nhỏ về chuyện đã xảy ra. Nhưng tôi chẳng quan tâm nó nữa. Đó là những gì tôi không muốn nhớ lại, cũng không muốn nhắc tới.

Cậu khỏe hơn chưa?

Thảo Chi lo lắng hỏi han tôi.

"Mình khỏe rồi. Cảm ơn cậu!" Tôi gật đầu đáp lại lời hỏi thăm của Chi.

"Cậu biết không, hôm đó khi mình đi tìm cô giáo chủ nhiệm để báo tình hình, cô đang phải tham gia cuộc họp trên phòng Hội đồng nên không thể đến ngay lập tức. Vậy nên mình chỉ còn cách tự đến nơi Thảo đã hẹn cậu. Mình vừa quay video, cũng vừa sợ.

Sợ rằng cô giáo không đến kịp, sợ rằng cậu sẽ bị chúng hành hung." Chi kể lại mọi chuyện, từng lời nói như gợi lại hình ảnh ngày hôm đó. Tôi có thể cảm nhận được bàn tay Chi siết chặt vạt áo, như thể vẫn còn giữ nguyên cảm giác căng thẳng lúc ấy.

Cổ họng tôi như nghẹn lại.

Tôi chưa từng nghĩ rằng Chi lại lo cho mình nhiều đến vậy. Tôi cứ ngỡ cậu ấy chỉ giúp tôi vì không muốn thấy tôi bị Thảo bắt nạt nữa. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào ánh mắt đầy xót xa của Chi, tôi mới nhận ra đó không phải chỉ là một sự giúp đỡ đơn thuần.

Đó là sự quan tâm chân thành, là nỗi lo lắng đến đáy lòng của một người bạn thực sự.

Tôi chợt thấy sống mũi cay cay. Một cảm giác ấm áp lặng lẽ len lỏi vào tim. Tôi không còn đơn độc nữa. Hóa ra, vẫn luôn có người sẵn sàng đứng về phía tôi, thật sự coi tôi là bạn.

"Cuối cùng, mình quyết định nhắn tin cho Long dù không biết cậu ấy có đọc được hay không. Nhưng khi thấy dáng vẻ hớt hải của cậu ấy, mình biết bản thân đã tìm đúng người." Giọng Thảo trầm xuống. Cậu ấy đang nhớ lại giây phút ấy, khoảnh khắc đầy căng thẳng, lo lắng xen lẫn hy vọng.

Rồi cậu nắm tay tôi, mỉm cười:

"Thay vì lên sân khấu nhận giải thưởng, Long đã chọn chạy đến bên cậu. Hẳn là cậu rất quan trọng đối với cậu ấy."

Tim tôi khẽ rung lên một nhịp lạ lùng.

Hình ảnh Long xuất hiện sau cánh cửa ấy vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Cậu ấy đã không ngần ngại bỏ lại giây phút vinh quang của mình, chỉ để đến bên tôi. Tôi thật sự quan trọng với Long đến vậy sao?

Tôi cúi mặt, cảm giác như có một làn sóng ấm áp len lỏi trong lồng ngực. Một chút bối rối, một chút xúc động, và có lẽ là cả một chút gì đó mà tôi chưa dám gọi tên.

Sau đó, lên mạng tìm thông tin về giải đấu bóng rổ của tỉnh. Tuy chiến thắng chung cuộc thuộc về trường tôi nhưng giải cầu thủ xuất sắc nhất vốn định trao cho Long nhưng vì sự vắng mặt của cậu nên đã được trao cho người khác. Ngoài ra tất cả các bức ảnh chiến thắng của đội đều không có mặt của Long.

Có lẽ lúc họ ăn mừng, cậu đang chạy đến chỗ của tôi.

Bỗng thấy bản thân tôi thật có lỗi vì không để cho cậu hưởng một chiến thắng trọn vẹn.

Chuông vào lớp nhưng chỗ ngồi phía sau tôi vẫn còn trống. Lớp trưởng thông báo hôm nay Long xin nghỉ có phép. Không biết đã có chuyện gì xảy ra mà cậu lại không đi học.

Trong lòng tôi lo lắng không yên.

Tan học, tôi quyết định lần theo địa chỉ đến nhà của Long. Cậu ấy sống trong khu tập thể, cách trường chừng mười lăm phút đi xe đạp.

Khu tập thể gồm năm tầng.

Tôi hỏi bảo vệ ở đó, họ chỉ cho tôi căn phòng mà Long cùng mẹ cậu ấy đang sống. Đứng trước cửa phòng 202, tôi hít thở sâu rồi nhẹ nhàng gõ cửa.

Lần một.

Lần hai.

Lần ba.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!