Chương 18: (Vô Đề)

Chát!

Một cái bạt tai giáng xuống gương mặt tôi vừa đau vừa rát. Móng tay nó dài, xoẹt qua da mặt tôi một đường tạo thành một vết xước đang dần rỉ máu.

"Mày khiến tao phát bực đấy!"

Thảo trừng mắt nhìn tôi. Trên gương mặt đều là những đường nét cau có đến đáng sợ. Nó vung tay, định giáng cho tôi một cái tát nữa nhưng đã bị tôi kịp thời chặn lại.

"Mày mới là người khiến tao ghê sợ đấy. Mày lôi tao ra làm trò cười chỉ vì trông tao ngứa mắt. Mày bày ra trò bắt nạt tao vì mày không có được sự thân thiết với Long như tao." Tôi không nhường Thảo mà quay ra đấu mắt với nó. Những ngón tay tôi   siết chặt cổ tay nó, nói với giọng khinh bỉ.

Suốt bao lâu nay tôi cũng nhẫn nhịn đủ rồi.

Không có bạn cũng không sao, không có người nói chuyện cùng cũng không sao. Nhưng có những người được nước lấn tới, giở đủ các trò bắt nạt người khác để làm thú vui cho bản thân tôi cũng nhịn đủ rồi. Tôi im lặng nhưng không có nghĩa là tôi sợ hãi.

"Thì ra đây mới là bộ mặt thật của mày."

Thảo thích thú nhìn tôi với đôi mắt tràn đầy tia giận dữ.

"Phải, mày là người đầu tiên thấy đấy!" Tôi siết chặt cổ tay nó hơn, trừng mắt nhìn nó đang cau mày vì đau đớn.

"Con m* mày! Buông tao ra!" Thảo nghiến răng dùng hết sức giãy giụa.

Thấy tình hình không ổn, mấy ả xung quanh lao tới đánh tôi. Tôi hất tay Ngô Phương Thảo ra để ứng phó với những kẻ tay chân kia.

Đông hiếp yếu là lẽ thường tình của cuộc bắt nạt.

Chúng bao vây tôi. Vài đứa cầm cán chổi xông lên. Tôi xoay người, đá một cú vào bụng của một đứa rồi cướp lấy vũ khí của nó để ứng phó với đám còn lại.

Có lẽ vì ít vận động tay chân nên những đòn đánh của chúng tôi đều né được, sau đó dùng vài cú đánh tự vệ được bố dạy khiến chúng nằm oặt xuống sàn, rên rỉ vì đau đớn. Chúng chỉ được cái miệng, cậy đông bắt nạt người khác thôi còn sức yếu như sên. Tôi cũng đã nương tay không đánh trúng chỗ hiểm rồi.

Nhưng cuộc chơi của kẻ bắt nạt nào có đơn giản như vậy. Chúng lấy vòi nước tăng áp xịt xối xả vào mặt tôi khiến tôi không thể mở mắt nổi.

Mặt tôi rát lẹt do bị dòng nước mạnh xối thẳng vào. Hai tay chặn trước mắt cũng dần ửng đỏ, ran rát. Người tôi ướt sũng, cơ thể run lên vì lạnh.

Xung quanh chỉ nghe rõ tiếng cười cợt thích thú và tiếng động cơ máy nước.

Đáng đời mày lắm!

Sau một hồi xả nước chán chê, chúng tắt vòi nước. Nhân lúc tôi đang còn bị sặc trong nước, có hai người giữ chặt tay của tôi, ép tôi quỳ xuống trước mặt Thảo. Đầu gối tôi bị đập mạnh xuống nền đất đau điếng. 

"Ồ, Khánh An ướt hết rồi."

Thảo giở giọng giễu cợt, khoé miệng cười lên dự có điều chẳng lành. Nó cau mày, đưa tay lên trán day day vờ suy nghĩ:

"Hay để tao giúp mày thay quần áo nhé?"

"Chắc phải ghi lại cảnh này để làm kỷ niệm chứ nhỉ?" Con nhỏ phía sau Thảo tay cầm điện thoại giơ lên đầy phấn khích.

"Khốn nạn! Mau tắt điện thoại đi!" Tôi buông một câu chửi, lia ánh mắt sắc lạnh về phía người đang cao hứng cầm chiếc điện thoại trên tay. Bản thân vẫn cố gắng giãy giụa để vùng dậy, để không trở thành nạn nhân của đám người có hành vi đồi bại ấy.

Gắt vậy sao?

Thảo nâng cằm tôi lên, siết mạnh:

"Để tao xem lát nữa mày còn mạnh miệng được không."

"Mày điên thật rồi! Dừng lại đi!" Tôi gào thét, sự sợ hãi và cái lạnh bắt đầu lan ra khắp cơ thể khiến tôi run lên.

Thảo không đụng vào tôi mà ra lệnh cho một người khác làm điều này, còn nó đứng cạnh xem kịch hay. Ả kia bắt di chuyển đến cúc áo đồng phục khiến tôi run rẩy co người lại. Tôi vùng vẫy trong vô vọng khi cả hai tay đều bị giữ chặt. Xung quanh là tiếng cười đùa thích thú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!