Long' s pov
"Đừng đi, được không?"
Tôi đứng dậy, giọng nói khàn đặc, sự cao ngạo và cứng cỏi ban nãy giờ đây chứa đựng thanh âm yếu ớt có phần mệt mỏi. Hình như đó mới chính là cảm xúc thật của bản thân mình. Tôi nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của An.
Tuy không muốn An nhìn thấy gương mặt thảm hại của mình lúc này nhưng lại càng không muốn cậu ấy rời đi.
"Cậu nói cậu ổn mà. Tôi ở đây cũng không giúp gì được cho cậu." An khựng lại. Tôi có thể cảm nhận được cậu ấy đang do dự, bờ vai mảnh khảnh khẽ run lên.
"Chỉ cần cậu ở đây là được rồi."
Tôi vô lực gục đầu lên hõm vai gầy của An như một cách để giữ chân cậu ở lại. Mái tóc An xõa dài ngang thắt lưng. Một mùi hương dịu nhẹ len lỏi vào từng hơi thở, thoảng qua mũi, dễ chịu đến mức khiến tôi có cảm giác mọi đau đớn trên người đều trở nên mơ hồ.
"Tại sao không gọi cho cảnh sát thật?"
Giọng tôi trầm thấp, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, đầu dựa vào bờ vai nhỏ nhắn của An.
Tôi đoán tiếng còi réo ban nãy chắc hẳn là âm thanh từ điện thoại. Nếu không, lúc này tôi đã ngồi trong đồn cảnh sát và bị tra hỏi mới phải.
"Tôi không muốn cậu bị liên lụy."
An giải thích:
"Chẳng phải sắp tới các cậu đi thi bóng rổ sao? Còn cả chặng đường học tập phía trước nữa. Bây giờ dây dưa đến cảnh sát chắc chắn sẽ gặp nhiều bất lợi."
Đúng là đội bóng rổ trường tôi sắp đi thi đấu cho trận chung kết tỉnh. Những ngày này, lịch tập luyện dày đặc đến mức tôi gần như chỉ có thời gian để ăn, ngủ và chơi bóng. Giờ lên lớp cũng ít hơn, bài vở cứ chất đống mà tôi chẳng buồn để tâm.
Nhưng điều khiến tôi bận lòng chính là khoảng cách ngày một xa giữa mình và An. Mỗi khi tôi định tiến về phía An, cậu sẽ cúi đầu từ chối hoặc làm như không nhìn thấy, hoặc sẽ bỏ chạy.
Nhưng sau cái lần tôi thấy cậu ướt nhẹp, tôi biết mình không thể đứng ngoài cuộc nữa. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực, vừa là tức giận, vừa là đau lòng.
An có thể tránh mặt tôi, có thể không cần tôi, nhưng tôi không thể làm ngơ khi cậu ấy bị tổn thương như vậy.
Cảm ơn cậu, An!
Tôi nhỏ giọng, khẽ nói.
"Mau đến bệnh viện kiểm tra vết thương đi." Tôi để ý thấy tai của An hơi đỏ, có lẽ vì khoảng cách gần nhau giữa chúng tôi khiến từng nhịp thở đều bị đối phương cảm nhận được rõ.
An khẽ cựa cánh tay, có lẽ vì tôi gục lên từ nãy nên đã mỏi. Bấy giờ tôi mới đứng thẳng dậy đối mặt với cậu. Hình ảnh Khánh An nhỏ bé đỡ lấy cơ thể cao lớn của tôi cứ hiện lên trong tâm trí khiến trái tim tôi rung lên từng nhịp. Giá mà cái khoảnh khắc đó không bao giờ kết thúc.
Và tôi có thể ôm cậu một cái thật chặt.
"Không cần đâu. Tôi không muốn đến đó." Tôi nhất quyết từ chối. Mẹ tôi làm ở viện, tôi không muốn đến đó. Tôi không muốn mẹ biết tôi đánh nhau. Bà sẽ lại lo lắng rồi làm quá lên với mấy vết thương ngoài da như này.
"Không đến viện thì cũng phải ra hiệu thuốc chứ."
An nhắc nhở nhưng trọng lượng trong câu nói khiến tôi không thể không nghe theo.
Tôi lấy xe của mình chở An cùng đến hiệu thuốc gần đó, mua cồn để sát trùng và thuốc bôi ngoài da. Con phố dưới ánh đèn vàng, in xuống con đường hai bóng hình của tôi và của cậu.
Tôi không nói gì, An cũng im lặng suốt quãng đường đi, chỉ có tiếng gió lùa qua mái tóc cậu ấy, khẽ lay động như một làn sóng mềm mại.
Mua thuốc xong, chúng tôi ngồi ở bờ hồ, dưới ánh đèn điện bao quanh. Tôi lấy danh nghĩa một người bị thương, nhờ An sát trùng vết thương trên miệng và trên tay cho mình. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt An tràn đầy tập trung, chứa đựng sự dịu dàng mà bấy lâu nay tôi chưa được thấy.
Bàn tay nhỏ nhắn di chuyển qua từng vết thương, đầu ngón tay hơi lạnh nhưng lại mang đến cảm giác an tâm.
A, đau! Tôi giật mình co người lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!