Chương 5: (Vô Đề)

Hoá ra là Hoàng hậu hạ sinh đích tử, Hoàng thượng đại xá thiên hạ, Ngô phủ nằm trong danh sách được ân xá.

Tin tốt là tội c.h.ế. t được miễn, người nhà được tha.

Tin xấu là phải lưu đày đến Ninh Cổ Tháp, phu nhân cũng kiên quyết muốn cùng đi.

"Đông Vũ, đa tạ ngươi đã vì ta và muội muội mà tính toán, còn làm phiền ngươi chăm sóc A Miên, ta muốn cùng cha mẹ đi Ninh Cổ Tháp." 

Thiếu gia nhìn ta, đứng thẳng người, ánh mắt từ hoang mang chuyển sang kiên định, vẻ ngây thơ ngày nào dần dần biến mất.

Ta nhìn đôi bàn tay xách giúp ta hai thùng nước đã bị dây thừng cứa đỏ của hắn, chậm rãi chải tóc cho tiểu thư:

"Vẫn là cùng đi thôi, không chậm trễ đâu."

Thiếu gia có vẻ hơi bất ngờ trước lời phản bác của ta, nhưng vẫn kiên quyết nói:

"Cha mẹ gặp phải tai ương bất ngờ này, làm con, ta nhất định phải ở bên cạnh phụng dưỡng." 

Rồi lại như giải thích thêm:

"Ninh Cổ Tháp xa xôi lạnh lẽo, điều kiện khắc nghiệt, ngươi hãy đưa A Miên về nhà đi. Sau này nếu Ngô gia có ngày được minh oan, ta nhất định sẽ đích thân đến tận nhà cảm tạ."

Ta buộc xong sợi dây buộc tóc cuối cùng cho tiểu thư, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, xinh xắn, thật sự sợ cô bé không chịu nổi gió rét phương Bắc. 

Nhìn thiếu gia với vẻ mặt kiên quyết, ta không nỡ trêu chọc hắn nữa, bế tiểu thư đi ra ngoài, bỏ lại một câu:

"Đi thôi, nhà ta ở ngay Ninh Cổ Tháp."

Cả Ngô gia đều được ân xá, ta tìm đến Anh thúc, đòi lại sáu trăm lượng bạc đã mua thiếu gia và tiểu thư.

Nghe rõ ý đồ của ta, Anh thúc xoảng một tiếng, ném chén trà cũ của mình lên bàn, chỉ vào ta mắng:

"Nếu không phải ta tinh mắt, ngươi đi đâu tìm bạc mà chuộc thiếu gia tiểu thư nhà ngươi? Đồ nha đầu vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát, giờ lại quay lại tính kế ta!"

Ông ấy mắng ta một thôi một hồi, ta vẫn đứng im, không tức giận cũng chẳng xấu hổ, chỉ là thấy dáng vẻ này của ông ấy có chút quen thuộc, mũi cay cay, mắt ươn ướt.

Có lẽ thấy ta sắp khóc, hoặc cũng có thể là ông ấy mắng mệt rồi, bèn nói:

"Giao dịch đã xong, ngươi có hiểu không hả?"

Ta lắc đầu, đứng im trước mặt ông ấy. 

Ông ấy chọt chọt ngón tay lên bàn, chỉ vào ta:

"Ngươi đòi ta trả tiền, ta mua bọn họ chẳng lẽ không mất tiền sao? Ngươi xem Lý sư gia ở nha môn có thể trả lại tiền cho ta không?"

Ta lại lắc đầu, ông ấy tỏ vẻ không muốn để ý đến ta nữa, phẩy tay đuổi ta đi. 

Ta cúi đầu, hai mũi chân chụm vào nhau cọ xát xuống đất, nhỏ giọng nhưng rõ ràng nói:

"Vậy chắc chắn cũng không mất đến sáu trăm lượng."

Kẻ lòng lang dạ thú Anh thúc sống c.h.ế. t không chịu trả lại tiền cho ta, cuối cùng chúng ta mỗi người nhượng bộ một bước đạt thành thỏa thuận, ta không cần tiền nữa, ông ấy giúp ta tìm phu nhân.

Hôm sau Anh thúc dẫn chúng ta đến một nha hành khác, khi thì gật đầu cười nói, khi thì cao giọng nhíu mày lắc đầu, khi thì vỗ vai nha thương đối diện đến bốp bốp vang dội.

Một hồi đôi co qua lại, phu nhân được đưa ra, còn có tổng quản, Lý ma ma và đại nha hoàn Kỳ Nguyệt.

Mọi người ôm nhau khóc lóc thảm thiết, khóc xong, mọi người ngồi ở quán bánh ven đường để làm rõ tình hình. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!