Ngày tháng tốt đẹp dường như luôn trôi qua nhanh chóng.
Trong sân đã có ba bốn trận tuyết rơi, còn chưa kịp tan thì Ngô gia gặp nạn.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Đầu tiên là tổng quản sự vội vã đến gặp Trương ma ma, sau đó Trương ma ma với vẻ mặt u sầu đưa cho ta một tờ giấy mỏng và hai lượng bạc, bảo ta về nhà.
Những người mặc quan phục ùa vào phủ, bắt giữ lão gia và phu nhân.
Ta đi theo sau ma ma, cùng với đám người đang thút thít, quỳ trước mặt lão gia và phu nhân dập đầu, rồi ra khỏi phủ.
Lúc lão gia và phu nhân bị áp giải đi, tổng quản sự và Trương ma ma cũng đi theo phía sau.
Ta lao đến gọi bà ấy, bị nha dịch hù dọa. Trương ma ma nhìn ta cười khổ một cái:
"Vũ tỷ nhi, đi thôi, về nhà sống cho tốt nhé."
Ta hoang mang ngồi xổm bên ngoài bức tường phủ đã bị niêm phong, cứ ngồi như vậy cho đến khi trăng lên ngọn cây, nghe đám đông hiếu kỳ bàn tán, mới biết Ngô lão gia bị vạ lây do vụ án gian lận thi cử nên bị tịch thu gia sản.
Trong lòng ta đầy ắp những điều không hiểu và nghi hoặc.
Ta quan sát vị trí bức tường rồi đi vòng đến cái lỗ chó kín đáo ở sân phụ, chui vào trong, tìm được chậu hàn lan mà ta chăm sóc, nâng niu bảo vệ, rồi lại bò ra.
Nghe người ta nói những ngôi nhà bị tịch thu đều sẽ bị bỏ hoang, ta không muốn chậu hàn lan đã từng ban ơn cho ta bị vùi dập trong phủ đệ suy tàn này.
Lỗ chó là do ta tình cờ phát hiện khi nhổ cỏ.
Lỗ chó của nhà giàu cũng thật là cầu kỳ, ta còn vây quanh nghiên cứu một hồi, định bụng sau này về nhà xây nhà lớn, cũng đào cho con ch. ó vàng nhỏ một cái.
Về sau vốn định nói cho Trương ma ma biết phát hiện của mình, nhưng bị mấy cái bánh ngọt phu nhân ban thưởng chiều hôm đó làm cho đầu óc choáng váng quên mất chuyện nhỏ này.
Ta ôm chậu lan, nhìn số bạc và tờ giấy trong tay, ta biết đó là giấy tờ bán thân.
Bài Thiên Tự Văn ta học vừa đúng đến câu:
"Gần chỗ nhục nhã thì nguy hiểm, lui về nơi rừng núi may ra mới yên ổn."
"Lui về nơi rừng núi may ra mới yên ổn", vậy thì ta về quê thôi.
Ta đi qua những con phố rộng lớn, rẽ vào con hẻm nhỏ, đến nơi tụ tập của những người hạ lưu, khác xa với ngõ Kim Ngư, dựa vào trí nhớ tìm đến nơi Anh thúc sắp xếp cho chúng ta khi mới đến kinh thành.
Nói với bà lão canh cửa rằng ta là đồng hương của Anh thúc, ta liền được dẫn vào trong.
Hai năm trôi qua, Anh thúc không thay đổi gì nhiều, nhưng khi nhìn thấy ta, ông ấy lại ngẩn người một lát:
"Ồ, đây chẳng phải là cô bé đồng hương của ta sao?"
Ta lấy ra một lượng bạc, kể cho ông ấy nghe chuyện Ngô gia, nhờ ông ấy khi nào đi về phía bắc thì đưa ta về nhà.
Anh thúc cân nhắc số bạc vụn ta đưa rồi lại ném trả lại cho ta, nói:
"Đi theo bà v. ú giúp việc nấu cơm để trừ tiền lộ phí vậy."
Ta vội vàng tạ ơn, đang mừng thầm vì một lạng bạc đủ mua bao nhiêu thứ ở quê nhà, quay đầu lại liền nhìn thấy tiểu thư công tử Ngô gia ngồi ở góc tường, giống như hoa lan của ta, hai người đẹp đẽ thanh cao quý phái.
Thiếu gia không nói một lời, tiểu thư vẫn còn thút thít, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch, cuộn mình ngồi dưới đất dựa vào nhau, giống như hoa lan bị phơi nắng khô héo.
Anh thúc nói là hôm nay vừa mua về, Ngô gia bị tịch thu gia sản ông ấy cũng biết, vụ án không nhỏ, lão gia bị xử trảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!