Ngay khi màn chắn gió của căn lều được vén lên, Dan bị nhức mắt bởi nền trời sáng như tuyết. Cậu vừa định giơ tay chắn, thì một bàn tay ấm áp đã che kín từ phía sau… August ở ngay sau lưng cậu, như thể biết trước mà đặt tay lên trán cậu, giúp ngăn cản ánh sáng nhức mắt.
"Đang là mặt trời lúc nửa đêm, cậu đột nhiên ra khỏi lều, đừng để mắt bị thương." Giọng August vang lên bên cạnh.
Dan khó chịu chớp mắt.
Như thể không quen với cảm giác lông mi chạm vào lòng bàn tay, tay August khẽ giật nhưng vẫn không bỏ ra. Vài tia sáng lọt vào từ kẽ tay anh, cánh đồng tuyết trước mắt như bị ngón tay anh cắt thành nhiều mảnh, cậu có thể cảm nhận được mùi thuốc lá vương trên những ngón tay.
Dan kéo kính bảo hộ từ trên trán xuống, quay đầu cười với August:
"Cám ơn ngài, thiếu tá."
August dựng một cái bếp không khói bên ngoài lều, Rogers và những chú husky khác rúc vào một góc lều. Mặt trời vẫn treo trên cao, hoàn toàn không thể nhận ra đã hơn 12 giờ đêm.
Đứng dưới ánh mặt trời thêm mấy phút, Dan mới thấy cảm giác khó chịu do dính mồ hôi sau lưng dần biến mất.
August đã ngồi xuống bên bếp lò, không ngước lên nhìn cậu: Cần tâm sự không?
Dan tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh anh: Ngài muốn nói gì?
August nhìn cậu, hơi mắc cười, suy nghĩ một lúc mới nói:
"Cậu là người châu Á?"
Dan nhún vai:
"Rõ ràng vậy sao? Có lẽ. Tôi là trẻ mồ côi. Lên cấp ba tôi đã tận dụng ngày nghỉ để đi rất nhiều nơi, nhưng chỉ từng ở Trung Quốc không quá nửa năm, sau đó học đại học ở Bắc Ireland."
August trầm ngâm:
"Bắc Ireland… Lâu lắm tôi chưa quay về."
Dan nhìn anh:
"Sao cơ, anh là người Bắc Ireland?"
August lắc đầu:
"Không, tôi có một người thân sống ở đó."
Dan ồ một tiếng, không hỏi nhiều. Sau vài giây im lặng, cậu hơi nghiêng đầu nhìn August:
"Thiếu tá, không tâm sự à? Hay là nói nguyên nhân anh lựa chọn nơi này?"
August xoa tay trên bếp chắn gió, nhìn cánh đồng tuyết trước mặt, ánh mắt trở nên xa xăm: "Trùng hợp thôi. Lúc tốt nghiệp trường quân đội, vì chính sách đặc thù năm đó, những sinh viên xếp hạng cao đồng thời đã tham gia tập luyện thực chiến có thể chọn đơn vị mà họ muốn phục vụ.
Một người bạn cùng khóa muốn đến Sao Thiên Lang đề nghị tôi đăng ký cùng cậu ấy. Tôi không có ý tưởng nào khác nên cũng điền vào đơn đăng ký.Bạn cùng lớp?
Là thượng úy Heath?Không, Heath tới sau chúng tôi khoảng ba, bốn năm. Là Arthur.
"Dan không ngờ August lại chủ động nhắc tới cái tên này. Nhạy bén bắt được vẻ kinh ngạc thoáng qua trên gương mặt cậu, August cười thản nhiên:"Heath đã kể với cậu về cậu ấy.Dan xấu hổ sờ mũi:Thượng úy Heath không cố ý, chỉ ngẫu nhiên nhắc tới một chút khi nói về Rogers.
"August khựng lại vài giây:"Cũng không phải là chuyện không thể nhắc tới, dù sao đã qua rồi.Ngài và Arthur… rất thân ạ?Cậu ấy kém tôi một lớp, nhưng ưu tú hơn tôi rất nhiều. Cậu ấy là thiên tài về công nghệ thông tin. Nếu nói là thân, thì chúng tôi giống những người quen ở cạnh nhau quanh năm hơn.
Lúc đó, Người Nhái và Thợ Săn đều muốn cướp cậu ấy, nhưng cậu ấy quyết tâm tới Sao Thiên Lang, tôi theo cậu ấy tới đây… Nghe có vẻ nước chảy thành sông.Vậy sau khi đến Sao Thiên Lang, các anh cùng thực hiện nhiệm vụ?
"Dan vốn chỉ hỏi đại một câu, mãi không nghe thấy August trả lời, cậu quay đầu nhìn thử. August tránh ánh mắt cậu, đứng dậy trên nền tuyết:"Tôi đi nghỉ một lát, hai tiếng sau cậu gọi tôi."
Dan lặng lẽ gật đầu, nhìn anh chui vào lều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!