Đêm đó, Dan có một giấc mơ.
Trong mơ là tháng Mười Một giá rét. Đường phố Belfast lúc chạng vạng.
Trước quảng trường nghệ thuật Waterfront Hall* bên bờ sông Lagan, cậu giơ chiếc máy ảnh trên tay, gọi người trước mặt:
"Mia, lại gần Jason một chút. Đúng. Cứ như thế. Một… hai… ba… OK."
(*) Waterfront Hall:
Là một trung tâm hội nghị và giải trí đa năng tại Belfast, Bắc Ireland.
Trong ống kính, một cô gái tóc đỏ mỉm cười rạng rỡ, bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn, mái tóc xoăn vàng của anh hơi rối vì cơn gió. Anh đặt tay trái lên vai cô, gương mặt có vẻ căng thẳng, cánh tay phải thả xuống cứng nhắc.
Trả lại máy ảnh cho Mia, cậu vỗ vai người đàn ông, nhân lúc Mia đang xem ảnh, cậu nói nhỏ:
"Thôi nào anh bạn, thư giãn đi, mấy thứ tớ bảo cậu đã chuẩn bị chưa? Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu."
Jason căng thẳng vỗ túi quần: Tớ mang theo rồi.
Cậu yên lòng gật đầu:
"Đừng cuống, cứ nhớ những gì tớ nói. Mia thích cậu, tớ thấy rõ mà."
Nghe cậu nói vậy, hình như Jason còn căng thẳng hơn, anh lắp bắp hỏi:
"Thật… Thật ra, hôm nay tớ định cầu hôn Mia."
Dan sửng sốt một giây, cậu huýt sáo:
"Thử một lần chơi lớn xem thiên hạ có trầm trồ."
Mia giật mình, quay đầu nhìn họ, trong mắt lộ vẻ hiếu kỳ:
"Các cậu đang nói gì vậy?"
Dan lắc đầu:
"Đâu có, tớ bảo Jason là chúng ta vào thôi, sắp đến giờ rồi."
Đây là chuyến lưu diễn của Dàn nhạc giao hưởng London. Nửa đầu, một nghệ sĩ cello nổi tiếng người Na Uy diễn tấu <Cello Concerto cung Si thứ> của Dvořák*, nửa sau thì biểu diễn Giao hưởng số 7*.
Jason cố ý đặt vé hạng nhất ở ghế lô tầng hai, nhưng anh không ngồi cạnh Mia mà để Dan ngồi giữa.
(*) Antonín Leopold Dvořák là một nhà soạn nhạc nổi tiếng người Séc. Ông là một đại diện của dòng nhạc cổ điển lãng mạn của thế giới.
Cello Concerto in B Minor, Op. 104, B. 191, là bản hòa tấu solo cuối cùng của Antonín Dvořák. Nghe tại đây.
Symphony No. 7 in A major, Op. 92, là bản giao hưởng thứ bảy trong số chín bản giao hưởng của Ludwig van Beethoven. Nghe bản của nhạc trưởng Mengelberg tại đây. Trên Bilibili có một video rất tâm huyết, tổng hợp nhiều bản của các nhạc trưởng khác nhau, nghe tại đây.
Giữa màn biểu diễn, Dan thoáng thấy hai tay Jason không ngừng miết vào quần. Thực sự không nhìn nổi, cậu đè tay Jason lại, mắt vẫn nhìn thẳng, gần như nghiến răng nói với anh:
"Vì Chúa, dừng lại đi Jason! Cậu định mặc cái quần tây nhăn nhúm như cải thảo muối hai tháng để cầu hôn Mia à?"
Jason giật mình nhìn cậu, anh không lau mồ hôi nữa. Ngay khi tiếng chuông báo kết thúc phần một vang lên, anh vội trốn vào WC.
Mia nghi hoặc nhìn theo anh: Jason làm sao vậy.
Dan giữ nguyên nụ cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!