Charzo vừa dứt lời, Dan cảm thấy như có thứ gì ấm áp chạm vào tai mình. Cậu đột ngột tránh sang một bên, nhíu mày nhìn về phía Charzo.
Charzo rụt lại bàn tay vừa bịt mắt cậu, nụ cười trên mặt vẫn còn nguyên:
"Sao? Nghe thấy rồi chứ?"
Dan cau mày nhìn hắn vài giây, như thể định nói gì nhưng cuối cùng chỉ gật đầu: Ừ.
"Đi thôi, chúng ta nên xuống rồi, Fitch nhìn thấy thì toi." Charzo nói rồi xoay người đi ra ngoài trước.
Dan đứng yên chừng hai giây, trực giác cho cậu biết có gì đó không ổn. Nhưng biểu cảm và hành động của Charzo đều rất tự nhiên, nếu không phải do hắn diễn quá tốt thì là do cậu quá nhạy cảm.
Dan? Thấy cậu không đi theo, Charzo nghi ngờ gọi một tiếng.
Dan đáp lại rồi bước ra ngoài.
Tối ngày thứ tư, họ đến đích của hành trình lần này: Svalbard.
Theo kế hoạch, Cá voi trắng sẽ cập cảng Longyearbyen trong ngày. Du khách có thể xuống tàu tự do hoạt động, buổi tối có thể chọn nghỉ lại khách sạn ở Longyearbyen hoặc trở về Cá voi trắng. Chiều hôm sau mọi người quay về tàu rồi tới đảo Edgeøya.
Sau khi du khách xuống tàu, niệm tình Dan tới đây lần đầu, Fitch cho cậu một ngày nghỉ để lên đảo chơi.
Longyearbyen không lớn, là một thị trấn nhỏ lấy khai thác mỏ làm trụ cột kinh tế chính, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những chiếc cáp treo bằng gỗ bị bỏ hoang, những dãy nhà thấp sơn màu sặc sỡ trở thành quang cảnh rực rỡ của mùa này.
Dan đã nghe về thị trấn nhỏ này, nhưng nhìn chung cậu không phải là người thích du lịch hay ham khám phá, sau khi đi một vòng các con đường chính của thị trấn, cậu chuẩn bị quay về cảng.
Khi đi ngang qua cánh đồng tuyết bên ngoài thành phố, cậu tình cờ nhìn thấy một người đàn ông chạy xe trượt tuyết* tiến về phía mình.
Cậu vừa cảm thấy người này trông rất quen thì đối phương dừng lại bên đường, tháo kính mắt rồi lên tiếng chào cậu: Này, đi đâu thế?
(*) Snow
-mobile: xe chạy bằng máy trên tuyết và băng, hơi khác so với xe trượt tuyết bằng chó kéo xe như ở phần đầu truyện, hình minh họa như bên dưới.
Là Charzo.
Dan nhún vai:
"Quay về tàu, lạnh quá."
Charzo bật cười:
"Bây giờ là tháng Sáu, là thời điểm nhiệt độ trung bình cao nhất trong năm. Lên đây, tôi đưa em đến một nơi."
Dan ngập ngừng, im lặng trong giây lát.
Charzo không cho cậu có cơ hội từ chối, ném cho cậu chiếc mũ bảo hiểm rồi vỗ vào chỗ ngồi phía sau.
Dan cầm lấy mũ bảo hiểm, đội vào rồi thắt dây, ngồi ở phía sau Charzo.
Ở nơi cậu không nhìn thấy, Charzo cong môi, lộ ra nụ cười đắc ý: Ngồi vững nhé.
Charzo chạy xe một mạch ra ngoại thành, cuối cùng dừng lại ở chân một con dốc thoải. Trên sườn núi có một sợi dây thép gai ngoằn ngoèo. Lưng chừng núi là một tòa nhà bê tông khổng lồ, trông như một bức tường hẹp, phía sau chìm vào trong núi.
Đây là đâu?
Dan xuống khỏi xe máy, cởi mũ bảo hiểm nhìn xung quanh.
Charzo cũng cởi mũ bảo hiểm, chỉ vào tòa nhà ở lưng chừng núi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!