Chương 49: (Vô Đề)

Bốn ngày sau, August mang theo một balo nhỏ gọn đến sân bay Keflavík ở phía Tây Nam Reykjavík.

Thời tiết Reykjavík giữa tháng Sáu rất dễ chịu, vừa bước vào mùa đẹp nhất. Hương hoa ngào ngạt trong không khí, xen lẫn với cái lạnh đặc trưng của vùng vĩ độ cao.

Bên cạnh là biển rộng mênh mông, thi thoảng có mấy con chim hải âu bay ngang qua bầu trời, cánh chim vẽ thành một vòng cung uyển chuyển trên nền trời xanh thẳm.

August đứng ở cổng nhà ga một lúc, dù đã thay trang phục bình thường nhưng quanh năm trong quân ngũ khiến anh trông rất khác những du khách xung quanh. Trước đó anh đã hỏi được số di động của Dan từ Harvey, đang do dự có nên gọi điện trước hay không thì có tiếng huýt sáo trêu chọc vang lên phía sau.

Theo bản năng, anh quay đầu lại thì thấy một cô gái cao gầy đang đứng sau lưng mình. Mái tóc dài màu nâu được cột đuôi ngựa gọn gàng sau gáy, để lộ vầng trán sáng sủa. Cô mặc một chiếc áo ba lỗ, kính râm cài trước ngực, chiếc áo sơ mi màu vàng chanh buộc ở thắt lưng quần jeans.

Cô đeo balo lệch vai, đang đẩy một chiếc vali cao cỡ ngang người.

Thấy anh quay đầu lại, cô nở một nụ cười hào phóng:

"Tới Reykjavík à? Đi cùng không?"

August nhìn chiếc vali của cô rồi lại nhìn chiếc balo nhỏ gọn của mình, anh lịch sự lắc đầu: Không.

Cô gái không hề bị anh làm chùn chân, thậm chí còn tiến lên một bước, đầy hứng thú nói:

"Anh đang chờ ai à? Có người tới đón hả?"

August thấy không thoải mái, anh lùi về sau nửa bước: Không.

Cô gái chẹp một tiếng:

"Vậy đi cùng nhé. Tôi là Catherine, còn anh?" Cô chìa tay ra.

August không quen với kiểu thân thiện quá đà của cô gái này, anh thận trọng bắt tay cô: August.

Hiển nhiên cô gái đã bỏ qua lời từ chối lịch sự trước đó của anh, cô giơ tay chặn một chiếc taxi bên đường, quay đầu mời August: Lên xe chứ?

Thấy cô gái đã mở cốp cất hành lý, August thầm thở dài, bước tới giúp cô cất vali vào cốp sau, rồi anh cũng bỏ balo của mình vào.

Kịch bản làm quen với người lạ này cô gái vốn đã thuộc làu, cả quãng đường cứ một hỏi một đáp. Cô hỏi về nghề nghiệp của August, tại sao lại đến Reykjavík, đồng thời giới thiệu vài nơi ngắm mạch nước phun mà không nhiều du khách biết tới.

Dọc đường, August cảm thấy hai tai như ù đi, nhưng sự giáo dục từ nhỏ không cho phép anh mất lịch sự với một cô gái xa lạ. Hơn nữa cô gái này rất giỏi quan sát sắc mặt, hỏi thăm cũng rất khéo, chỉ cần thấy August không muốn trả lời sâu hơn thì cô sẽ lập tức chuyển chủ đề.

Cuối cùng khi cô xuống xe ở nhà thờ Hallgrímskirkja, August thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi đi trước nhé. Đây là số điện thoại của tôi. Nếu như anh cần tìm bạn tám chuyện ở Reykjavík hoặc… đi dạo loanh quanh thì cứ gọi cho tôi." Catherine lấy một cuốn sổ và một cây bút từ trong chiếc balo đeo lệch vai, rồi xé một trang, viết một dãy số đưa cho anh.

August nhận lấy, không đáp lời. Anh chỉ gật đầu coi như đã biết rồi chào tạm biệt cô.

Khách sạn của anh ở gần Old Harbour, cách quán bar của Harvey không xa. Sau khi nhận phòng và cất đồ, anh không đến Old Harbour ngay mà đến Corlena trước.

Đúng lúc Harvey đang ở quán, thấy anh vào thì khá ngạc nhiên:

"Tôi tưởng anh đã đi rồi."

August gật đầu:

"Nhiệm vụ kết thúc là chúng tôi phải trở về căn cứ, nhưng hiện tại tôi đang nghỉ phép."

Harvey là người thông minh, ngần ấy năm có loại người nào mà chưa từng gặp. Trong lòng có vô số ý tưởng nhưng y vẫn giữ nét mặt bình thản: Anh đến tìm Dan à?

"Ừ, mấy ngày nay cậu ấy vẫn làm việc ở Old Harbour chứ?"

Harvey nhún vai:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!