16 tháng sau.
Iceland, Reykjavík, Old Harbour.
Đầu tháng Sáu tiết trời đã ấm áp hơn, nơi này cũng dần bước vào mùa du lịch. Bên cạnh đó, lễ hội Trung Hạ* hàng năm sắp khai mạc, lượng du khách lui tới cảng ngày một đông hơn.
(*) Lễ hội Trung Hạ (Midsummer hay còn gọi là Đêm giao thừa của Thánh John): Đối với mỗi nền văn hóa thì sẽ có ngày tổ chức cụ thể khác nhau nhưng thông thường đều gần ngày Hạ chí (ngày 21 – 22 tháng 6).
Lúc chạng vạng, một con tàu nhỏ màu xanh lá tiến vào từ ngoài khơi. Dưới ánh hoàng hôn, nước biển chuyển sang màu lam đậm như đá quý. Chiếc tàu nhỏ rẽ sóng như đuôi én trên mặt biển tĩnh lặng rồi thành thạo cập bến.
Chàng trai dong dỏng cao ôm một chiếc ván dài rồi nhảy xuống từ boong tàu một cách gọn gàng.
Cậu mặc quần jeans màu xanh đậm, ống quần nhét trong đôi bốt thấp màu đen càng khiến đôi chân trông dài hơn. Cậu mặc áo sơ mi sáng màu, thêm chiếc áo khoác bên ngoài và khăng quàng màu đen quấn quanh cổ.
Cậu kéo mạnh sợi dây thừng ở mũi tàu rồi thắt nút vào cọc gỗ ở bến tàu, sau đó đặt tấm ván dài ở giữa tàu và bến cho từng vị khách trên tàu lần lượt bước xuống.
Chờ khi vị khách cuối cùng bước xuống, cậu mới kéo ống nước từ cầu tàu để cọ rửa boong tàu, thu dọn dây thừng và cần câu, xong xuôi rồi mới rời đi.
"Hôm nay thu hoạch khá không? Tôi thấy cháu ra khơi hai lần." Ông lão quản lý cảng tóc điểm bạc cất tiếng chào khi nhìn thấy cậu.
Chàng trai cười ấm áp, trong đôi mắt xanh lục phản chiếu mặt biển bóng loáng:
"Chú Nicolas, chú vẫn chưa tan làm ạ?"
Ông lão lắc đầu:
"Mấy nay du khách đông quá, theo thông lệ chúng tôi phải thay phiên trực ca đêm."
Vất vả quá ạ.
"Cũng thành quen. Sắp 8 giờ rồi đấy, cháu mau về đi. Trên đường cẩn thận. À đúng, mai là khai mạc lễ hội Trung Hạ, đừng quên tới đây xem pháo hoa nhé."
Cậu xua tay với ông lão tỏ vẻ đã biết, sau đó quay lưng rời khỏi bến tàu.
Cậu gửi xe đạp ở ngay ngoài cảng, lúc ra ngoài thì mặt trời sắp xuống núi, bóng tà dương dát vàng trên những ngôi nhà rực rỡ sắc màu.
Cậu vừa băng qua ngã tư, đang định rẽ thì tông phải một chiếc xe đạp khác. Cậu nhấn phanh kịp thời nhưng đối phương lại đạp quá nhanh, hai xe không tránh khỏi va chạm.
Cậu chống xe bằng một chân nên không bị ngã, đối phương thì không may mắn như vậy – người thì ngã dưới đất trong khi bánh xe vẫn quay tít, cái giỏ treo trên tay lái bị văng ra, đồ đạc vương vãi trên mặt đất, là một bó hoa rực rỡ.
"Xin lỗi, anh không sao chứ?"
Cậu lên tiếng xin lỗi trước.
Đối phương cười xòa, xua tay ra hiệu không sao rồi phủi gối đứng dậy:
"Là do tôi, đang vội nên đạp xe hơi nhanh."
Ngay khi người đó đứng lên…
Dan?
Ralph?
Hai người đồng thanh nhận ra đối phương.
"Thằng nhóc này sao lại ở đây? Anh nghe nói cậu đến Sao Thiên Lang cơ mà?" Ralph trông già hơn cậu vài tuổi, hắn để râu quai nón, mũi khoằm, đôi mắt màu xám nhạt, vẻ mặt kinh ngạc không hề che giấu.
Dan cũng bật cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!