Nửa tháng trước, trong bệnh viện.
Ca phẫu thuật của Dan rất nguy hiểm, cậu vừa xuống phi cơ thì đã được đẩy vào phòng giải phẫu khẩn cấp. August ở lại bệnh viện, run rẩy ký vào tất cả các giấy tờ cần sự đồng ý của người nhà bệnh nhân. Ca phẫu thuật kéo dài gần bảy tiếng, cuối cùng cũng cứu được người từ tay Tử thần.
Ba ngày đầu tiên sau ca mổ là giai đoạn nguy hiểm nhất, August mất ăn mất ngủ trông ở phòng bệnh cả ba ngày, Heath cũng không nỡ nhìn. Ba ngày sau, Dan được chuyển từ ICU tới phòng bệnh bình thường.
Sau khi chắc chắn Dan không còn gặp nguy hiểm, August gần như chạy trốn khỏi bệnh viện, lập tức bay về căn cứ.
Heath thấy anh hành động bất thường nhưng không kịp hỏi.
Dan tỉnh lại vào ngày thứ năm. Cậu gầy đi nhiều, gương mặt hốc hác, râu lún phún trên cằm. Cậu khẽ đảo mắt, khi nhìn thấy Heath ở bên cạnh, trong mắt cậu thoáng qua nỗi thất vọng không dễ nhận ra.
"Cậu tỉnh rồi. Cảm thấy thế nào?" Heath thấy vẻ mặt cậu hơi lạ thì chợt nghĩ ra, bèn giải thích:
"August trở về căn cứ trước, bên đó còn nhiều việc cần cậu ta phối hợp xử lý."
Như thể không nghe thấy, Dan nhìn xung quanh rồi nói: Đây là bệnh viện?
Heath gật đầu:
"May mà đưa tới bệnh viện kịp thời, cậu không nhìn thấy đống giấy tờ mà August đã ký hôm cậu phẫu thuật dày tới chừng nào, chúng giải thích những tình huống có thể xảy ra của cuộc phẫu thuật."
Dan bật cười:
"Các anh tìm thấy chúng tôi như thế nào?"
Heath thở dài: "Khi đó chúng tôi đã tìm kiếm bốn ngày trời. Dù đội trưởng đội tìm kiếm cứu nạn không nói thẳng nhưng mọi người đều cho rằng cơ hội các cậu sống sót là rất nhỏ. Cũng may có đàn chó kéo xe.
Chúng tôi tìm thấy xác của chúng bên dưới lớp băng trên mặt đất, sau đó phá băng rồi tìm thấy hang động mà các cậu đang ở.Nghe chừng chúng tôi khá hên.
"Heath do dự vài giây rồi mới nói,"Dan, cậu và August… có vấn đề gì không?
"Dan ngạc nhiên nhìn y:"Ý anh là?Heath gãi đầu:Không, tôi chỉ cảm thấy… hơi lạ.
"Dan chậm rãi lắc đầu:"Không, chúng tôi có thể xảy ra vấn đề gì?
"Heath vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa:"August đi theo Viện Hàn lâm Khoa học và Hiệp hội Địa lý để phối hợp công việc. Chuyện lần này cũng khá lớn. Cậu đã tỉnh nên mấy ngày tới tôi phải trở về căn cứ, Newman sẽ đến trông nom cậu.
Chiều nay chuyến bay của tôi sẽ cất cánh, có lẽ sáng mai cậu ta mới đến. Một mình cậu có ổn không?Dan gật đầu:Không thành vấn đề.
"Heath đứng dậy, vỗ nhẹ vào cánh tay cậu:"Vậy thì tốt, dưỡng thương đi nhé, chúng tôi chờ cậu trở về căn cứ.
"Sáng hôm sau Newman mới đến bệnh viện, vốn lo rằng Dan vẫn đang ngủ nhưng lại nhìn ánh đèn phòng qua ô cửa. Hắn do dự vài giây rồi mới khẽ khàng đẩy cửa bước vào."Anh đến rồi.
"Dan nằm trên giường bệnh, hơi nghiêng đầu nhìn người tới. Newman biết cậu bị thương nặng, nhưng không ngờ trông cậu sa sút tới mức này."Chúa ơi, trông cậu như biến thành người khác.
"Newman đặt ba lô lên sô pha, bước đến giường bệnh rồi ngồi xuống:"Bây giờ cảm thấy thế nào?Không tệ.
"Giọng Dan khản đặc như lâu ngày không nói chuyện."Cậu ở lại đây dưỡng thương, cần giúp gì thì cứ nói với tôi.Quả thực, Newman, tôi đang định nhờ anh giúp một việc.Dan hắng giọng,Không phải với tư cách đồng đội, mà là… một người bạn, nếu như anh coi tôi là bạn.
"Cậu ngập ngừng, rồi bồi thêm một câu. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cậu, Newman chợt có linh tính:"Cậu nói đi, nếu như tôi giúp được.Tôi muốn xuất viện sớm.
"Ánh mắt Dan hoang hoải nhìn lên trần nhà. Newman sững người:"Xuất viện? Đây là bệnh viện quân y tốt nhất Đan Mạch, cậu định đi đâu? Hay là có việc gấp?Dan khẽ lắc đầu:Anh nhầm rồi.
Tôi nói xuất viện, không chỉ là rời khỏi đây, mà còn rời khỏi Sao Thiên Lang.
"Newman lặng người một lúc."Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý xúc phạm.
"Giọng Dan chầm chậm, như thể gãy xương sườn làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu,"Tôi nhớ mấy tháng trước, trước khi chúng ta bắt đầu tuần tra, anh đã nói chuyện với tôi một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!