Dan không biết mình thiếp đi từ khi nào, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Vừa mở mắt ra, cậu thấy August đã tỉnh, anh đang khuỵu gối bên cạnh cậu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Anh tỉnh rồi à?
Dan cất tiếng mới phát hiện giọng mình khàn đi nhiều. Cậu đã chuyển từ tư thế ngồi sang nằm dưới đất. Cơn đau ở mạn sườn phải lan tới vùng bụng, cậu cau mày chống một tay xuống đất định ngồi dậy nhưng August giữ cậu nằm xuống.
"Cậu bị thương từ khi nào?"
Lông mày anh nhíu chặt.
Dan cười:
"Chắc lúc rơi xuống bị đụng vào đâu đó, chỉ là vấn đề nhỏ."
Sắc mặt August sa sầm:
"Vấn đề nhỏ? Cậu có biết mình đang sốt không?"
Dan tiếp tục giả ngốc:
"Ngài có chắc đó không phải là nhiệt độ của chính ngài?"
Lần này sắc mặt August thực sự tối sầm:
"Tôi không nói đùa với cậu, trung úy. Tôi tưởng cậu phải hiểu tình trạng cơ thể mình."
Dan thở dài:
"Đừng nghiêm trọng hóa lên thế, thiếu tá. Bởi vì hiểu tình hình hiện tại nên tôi biết ngoại trừ chờ được giải cứu thì chúng ta cũng không thể làm gì khác."
August im lặng một giây, đốt bếp cồn bên cạnh, anh lục tung ba lô:
"Tôi nhớ còn một ống thuốc kháng sinh."
Dan đè tay anh lại:
"Tôi biết tình trạng của mình, thuốc kháng sinh cũng không có ích gì. Ngài cần nó hơn tôi."
August quay đầu, ánh mắt sắc tới đáng sợ.
Dan còn chưa kịp phản ứng, anh đã giơ tay cởi áo khoác của cậu, vén áo len bên trong lên.
Dan bị anh làm cho sửng sốt, theo bản nặng rụt người về sau lại vô tình chạm vào chỗ đau, cậu rùng mình nhưng ngoài miệng vẫn đùa cợt:
"Thiếu tá, ngài làm gì vậy? Chúng ta đụng chạm như thế là không được đâu nhé?"
August trừng mắt với cậu, mặc kệ mấy câu linh tinh này. Khi lớp áo trong cùng được vén lên, khiến người ta nhìn mà giật mình – mạn sườn phải của cậu có một vết lõm rõ ràng, những vết xuất huyết bắt đầu xuất hiện ở vùng da xung quanh, vết sưng giữa ngực đã bằng một gang tay, trông tím bầm.
Tâm trạng August nặng nề, giúp cậu cuộn áo xuống, động tác khẽ khàng hơn nhiều: Có khó thở không?
Dan ậm ừ: Vẫn ổn.
August không nhìn cậu, anh trải túi ngủ ra rồi đỡ Dan nằm xuống:
"Cởi áo khoác nằm nghỉ đi. Tôi chích kháng sinh cho cậu."
Dan ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn August lấy ống thuốc rồi tiêm vào cánh tay mình.
"Thiếu tá, cánh tay của ngài… Ngài hạ sốt chưa?" Dan dựa người vào bức tường đá, cố sức nói chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!