Chương 32: (Vô Đề)

Trên cánh đồng băng.

Điều kiện tầm nhìn vẫn không khá hơn. Tuy bão tuyết đã nhỏ hơn trước nhưng gió lạnh vẫn gào thét, lại thêm tuyết rơi, tốc độ di chuyển của họ cũng không nhanh hơn được.

Dan cảm thấy họ đương đầu trong gió lạnh đã lâu, nhưng quay đầu lại mới phát hiện họ chỉ cách trạm nghiên cứu khoa học chưa tới 500 mét.

Quá chậm.

August kéo dây cương trong tay, giọng điệu nóng nảy hiếm thấy.

Tuyết bay đầy trời, Dan chỉ miễn cưỡng nhìn thấy khí nóng từ hơi thở của đàn chó kéo xe. Cậu vừa định lên tiếng thì dưới chân lại rung lên, lần này cảm giác chấn động rõ ràng hơn nhiều, kéo dài chừng hai giây.

"Bỏ lại vật tư không cần thiết để giảm tải!"

Hiển nhiên August cũng cảm nhận được điều đó, đồng thời ra quyết định chỉ trong một giây. Anh cắt dây thừng chẳng vật tư trên xe trượt tuyết, ném hai cái bọc nặng xuống.

Dan cũng làm theo, cậu vừa cắt một bên dây, dưới chân lại vang lên âm thanh khe khẽ.

Tiếng gì vậy? Cậu nhìn xuống chân mình.

Sao cơ? Trong gió tuyết, August không nghe thấy cậu nói gì.

Dan không đáp lại, chỉ suỵt một tiếng với anh rồi nheo mắt nhìn xuống chân mình.

Trong tiếng gió lạnh gào thét, âm thanh đó dường như ngày càng khuếch đại. Ngay sau đó, một loạt tiếng răng rắc đáng sợ vang lên rõ ràng bên tai hai người.

Dan ngẩng đầu đối diện với August.

Hiển nhiên anh cũng nghe thấy âm thanh này, con ngươi chợt co lại:

"Thềm băng bị nứt! Đừng nghĩ gì nữa! Đi mau!"

Đàn chó kéo xe phía trước rõ ràng cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, chúng kéo xe trượt tuyết chạy về phía trước như thể không thiết sống. Ở nơi họ vừa dừng chân, mặt băng đã nứt thành một lỗ hổng cực lớn, tiếng răng rắc theo sát phía sau.

Dan siết chặt dây thừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Đột nhiên, phần đầu của xe trượt tuyết bị rớt xuống, kẹt vào một hồ băng bị sụt xuống không rõ từ khi nào. Đàn chó kéo xe không kịp dừng lại, xô vào nhau thành một cục. August và Dan cũng không thể đứng vững, còn chưa kịp nới dây cương thì đã bị quán tính kéo theo, lăn xuống con dốc của hồ băng.

Khi Dan bám vào xe trượt tuyết để đứng dậy, cậu ngẩng đầu thì thấy cơ thể August bị kéo sang một bên. Đồng tử của cậu chợt co lại, gần như ngừng thở một giây, sau đó không hề nghĩ ngợi nhào về phía August đang trượt xuống.

Cậu chỉ kịp bắt lấy một cánh tay anh, rồi cuốn dây cương vài vòng bằng một cánh tay khác. Toàn bộ trọng lượng của hai người và đàn chó kéo xe đều dồn vào một sợi dây thừng mỏng manh. Dù cách lớp áo khoác dày, cậu vẫn cảm nhận được sợi dây đang siết lấy cánh tay mình.

Đàn chó kéo xe rên rỉ ở phía dưới, August vốn đã chuẩn bị tinh thần bị va đập, tới khi treo mình trên dốc tuyết, anh ngẩng đầu lên, lập tức hiểu tình hình hiện tại.

"Dan, buông tôi ra, tấm ván bị kẹt trong khe băng không thể chịu được sức nặng của chúng ta." Anh quát khẽ.

Dan nghiến răng: Tôi sẽ kéo anh lên.

"Đừng có ngu ngốc! Còn bảy, tám con chó phía dưới, cậu kéo sao nổi?! Thả tôi ra! Cậu có thể leo lên rồi dùng bộ đàm liên lạc với căn cứ, để Heath cử người tới giải cứu!"

Trong bóng tối, trong cơn mưa tuyết bay lả tả, ánh mắt Dan sáng ngời:

"Anh có biết dưới đó sâu bao nhiêu không? Anh có chắc chịu được tới lúc cứu viện tới không?"

"Cho dù tôi không chịu đựng được, cậu ngã xuống theo thì có ích gì?!" Giọng August đong đầy tức giận.

Dan vẫn không buông tay, cậu cố chấp nhìn anh:

"Xin lỗi, tôi không làm được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!