Khi Dan trở lại căn cứ thì mới 22 giờ kém 10, Heath đang canh giữ ở chòi canh gác, thấy Dan thì ló đầu ra, nhàn nhã chào hỏi cậu:
"Hey, chơi vui không?"
Dan cười khách sáo: Rất vui.
Heath nhướng mày:
"Tôi tưởng cậu sẽ thấy tẻ nhạt."
Không, Dan lắc đầu, ý cười trong mắt sâu hơn:
"Tôi rất thích nơi này."
Heath không hỏi tiếp, y khoát tay: Cậu về nghỉ sớm đi.
Khi Dan quay lại ký túc xá, August vẫn chưa trở về, cậu đi tắm rồi ngủ trước.
Gần nửa đêm, cậu bị tiếng sột soạt đánh thức, gần như chỉ trong một giây, cơ thể đã phản ứng theo phản năng – một tay xốc chăn lên, tạo thành tư thế bắn súng tiêu chuẩn ở trên giường, ánh mắt trấn tĩnh.
August bị cậu làm giật mình, đứng ở cửa sửng sốt một giây mới nhận ra anh đã có thêm một bạn cùng phòng:
"Xin lỗi, khiến cậu thức giấc."
Như bị thức tỉnh bởi giọng nói của người khác, cả người Dan thả lỏng, sự trấn tĩnh trong mắt như thủy triều rút xuống. Cậu nằm xuống giường, lẩm bẩm:
"Giật cả mình. Không sao là tốt rồi. Hai giờ thay ca nhớ đánh thức tớ."
August mất thêm hai giây mới hiểu có lẽ Dan nhầm anh thành người khác, thở dài trong lòng, anh không bật đèn, cố khẽ khàng lúc rửa mặt và thay quần áo. Phía Dan cũng không còn động tĩnh.
Một tháng sau khi bắt đầu tập huấn, Greenland nghênh đón ngày hè mặt trời không lặn.
Các thành viên mới dần cảm nhận được lời Heath,
"Tôi cam đoan khi tập huấn bắt đầu các cậu sẽ nhớ thương bia ở nơi này."
Cuộc sống ở căn cứ rất buồn tẻ, sự tẻ nhạt này không giống cuộc sống trong quân đội trước đây. Tuy Greenland là hòn đảo lớn nhất thế giới nhưng hơn 80% diện tích đất liền bị băng tuyết bao phủ quanh năm.
Cảng Faeringehavn nằm ở phía tây nam hòn đảo, tuy gần thủ đô Nuuk nhưng nó chỉ là một cảng vãng lai, chỉ có vài trăm cư dân thường trú. Làm bạn với họ chỉ có đồng đội, quanh năm băng tuyết không tan, gió lạnh thổi từ Bắc Băng Dương, và ban ngày dài dằng dặc như thể không bao giờ kết thúc.
Dan là người thích nghi tốt nhất trong số các thành viên mới. Nửa giờ nghỉ sau bữa tối mỗi ngày, luôn thấy cậu lấy ra một chiếc kèn harmonica, thổi nó trên sân tập. Ánh mặt trời phủ lên người cậu một vầng sáng dìu dịu.
Khi nhìn từ chỗ khuất sáng, cậu như trở thành một cái bóng hòa vào những ngọn núi tuyết ở nơi xa.
Lần đầu Heath nghe thấy là lúc y cùng August rời khỏi nhà ăn, nghe thấy giai điệu thấp thoáng từ xa, trong khi y còn đang lẩm bẩm
"Thằng nhóc nào lãng mạn vậy" thì August đã ung dung bước tới nơi phát ra âm thanh.
Y sững sờ một giây rồi lập tức nhào tới, bắt lấy vai người bạn già:
"Tôi nói này August, ông hứng thú với cái này từ bao giờ?"
August thản nhiên nhìn tay y:
"Ông tưởng tôi giống ông à?"
Heath cười haha:
"Tôi làm sao? Hôm qua tôi nhận được bức thư tình thứ 15 trong năm nay. Có vẻ sức hấp dẫn của tôi đã lan truyền khắp đảo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!