Khi August tỉnh lại lần nữa, anh hốt hoảng trong vài giây, như thể không nhận ra mình đang ở đâu. Thuốc kháng sinh khiến anh cảm thấy hơi mê man. Sau khi ngồi dậy, anh dần nhớ lại những chuyện hôm qua.
Bộ não phản ứng rất chậm chạp, khi tay anh va phải chiếc bàn bên cạnh, cuốn sổ bìa xanh của Dan không biết rơi từ đâu ra. Ngón tay anh vuốt ve trên trang bìa, như nhớ tới chuyện gì thú vị, ánh mắt anh dịu đi.
Ngồi trong bóng tối một lúc, anh đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng. Ban đầu anh tưởng là ảo giác, nhưng lắng nghe một lúc, tới khi nhận ra giai điệu quen thuộc mang theo hơi thở hoài niệm, bờ vai bỗng thả lỏng, anh lẩm bẩm:
"Đêm yên lặng*… Thì ra sắp đến Giáng sinh…"
(*) Đêm Thánh vô cùng hoặc Đêm yên lặng (Silent Night) là một trong những ca khúc Giáng sinh nổi tiếng. Nghe bản cover bằng harmonica tại đây.
Khi bắt đầu thổi Dan không suy nghĩ nhiều, cậu chọn bài <Đêm yên lặng> hoàn toàn theo bản năng. Mãi tới khi kết thúc đoạn đầu tiên, cậu mới đặt harmonica xuống. Vì được sử dụng quanh năm, các cạnh kim loại đã trở nên trơn nhẵn. Cậu nhìn chằm chằm món đồ chơi trong tay, suy nghĩ trôi dạt về phương xa.
Mia là nghiên cứu sinh chuyên ngành Đàn cello tại Học viện Âm nhạc, sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường giảng dạy. Bình thường ngoài dạy sinh viên trong trường, cô còn dạy thêm lớp đàn cello ở ngoài. Có lẽ vì tính tỉ mỉ và kiên nhẫn của mình, nên đa phần học sinh của cô là các bé tiểu học.
Dan đã có nền tảng về piano từ trước. Vì thực hiện nhiệm vụ, cả đội nhất trí để cậu đóng giả một kẻ nghiệp dư hứng thú với đàn cello, có lý do chính đáng để tiếp cận Mia. Sau khi phản đối trong vô vọng, cậu đành phải thỏa hiệp.
Ngay thứ hai cả đội tới Belfast, cậu đến cửa hàng bán đàn second hand để mua một cây cello, rồi gõ cửa nhà Mia.
Mia là một giáo viên rất kiên nhẫn, cộng thêm tính cách hiền hòa dịu dàng, chẳng mấy mà hai người trở thành bạn. Bản thân Dan cũng có khiếu về âm nhạc. Học được hơn nửa năm, Mia hỏi cậu có hứng thú biểu diễn cho chương trình từ thiện không. Cậu hơi tò mò, bèn đồng ý đi cùng cô.
Đó là một ngôi trường dành cho người khuyết tật ở vùng ngoại ô, không chỉ có trẻ em và thanh thiếu niên, mà còn có cả người lớn. Dan nghe người phụ trách của trường giới thiệu rằng Mia là khách quen ở nơi này, hầu như tháng nào cô cũng đến.
Nói là biểu diễn, nhưng thực tế giống như giao lưu giữa người chơi nhạc và khán giả. Cô sẽ dạy các em nhỏ một số kiến thức nhạc lý cơ bản, đồng thời cũng diễn tấu một số tiết mục phổ biến với những người chơi nhạc cụ khác.
Chiều hôm ấy khi họ sắp rời đi, một cô bé tám tuổi tóc màu đay cứ kéo góc áo Mia không cho cô đi. Cô bé tên Jenny, em bị mất chân phải trong một vụ tai nạn giao thông, vừa mới đến ngôi trường này không được bao lâu. Mọi người đều phải bó tay trước sự bướng bỉnh của em.
Như thể làm ảo thuật, Mia lấy ra một chiếc kèn harmonica từ hộp đàn cello rồi đưa cho Jenny. Mia dạy cho cô bé một bài hát đơn giản trong nửa giờ, hứa với em tuần sau sẽ cùng luyện tập, lúc này cô bé mới nín khóc mỉm cười. Bài hát ấy chính là <Đêm yên lặng>.
Hôm đó, khi đưa Mia về nhà, cậu hỏi cô nửa đùa nửa thật:
"Có nhạc cụ nào mà cậu không biết chơi không?"
Mia giả vờ suy nghĩ nghiêm túc:
"Chắc là… đại phong cầm*? Cậu biết đấy, tớ vẫn luôn muốn học nó."
(*) Đại phong cầm hay pipe organ là một nhạc cụ tạo ra âm thanh bằng cách điều khiển không khí có áp lực (gọi là gió) qua các đường ống của đàn được lựa chọn qua bàn phím.
Cậu suýt bị sặc, Mia vừa nén cười vừa vỗ lưng giúp cậu thở ra: "Thực ra ngoài cello, tớ cũng chỉ biết chơi piano cơ bản, kèn harmonica thì học từ bé với anh trai. Tớ nhớ là hồi lớp Ba, ngày nào đi học về, các bạn khác được ra ngoài chơi, còn tớ thì phải nhốt mình trong phòng để tập đàn tập đàn tập đàn.
Hồi đó đúng lúc trường mở lớp dạy nhạc cụ, tớ cực thích harmonica nhưng mẹ nhất quyết bắt tớ tập đàn cello. Rốt cuộc tới lúc không thể chịu nổi, tớ cãi lại mẹ, suýt thì vứt đàn đi. Sau đó, anh trai dỗ tớ, nói anh ấy sẽ tập đàn cùng tớ. Anh ấy học dương cầm để đệm đàn cho tớ, tớ mới đồng ý học tiếp.
Mỗi dịp Giáng sinh, anh trai đều tặng tớ một chiếc kèn harmonica. Anh ấy nói sẽ dạy tớ, như vậy mẹ sẽ không nói gì. Từ đó, mỗi ngày sau khi tập đàn cello, tớ sẽ dành nửa tiếng để thổi harmonica vài bài đơn giản với anh trai. Nhưng…
"Cô khựng lại, không nói tiếp. Dan nhìn cô một lúc, ánh mắt cậu mang theo nụ cười dịu dàng:"Vậy thì cô giáo Mia, cô có sẵn lòng nhận thêm một học trò học harmonica nữa không?
"Mia vội đưa tay lau khóe mắt, cô bật cười:"Bạn học này, xem ra em thực sự rất tham vọng.
"Dan để tay trước ngực rồi khom lưng:"Phải trách thầy tớ dạy quá đỉnh. Không biết cô ấy có bằng lòng dạy cho học sinh này thêm một môn nữa không?
"Mia mỉm cười gật đầu. August, thực ra trước khi anh biết đến sự tồn tại của em, em đã biết và dần dần thấu hiểu anh. … Dan thở dài cất kèn harmonica, cậu phủi tuyết trên ống quần rồi định đứng dậy…"Hôm nay đã là Mùa Vọng.
"Giọng August vang lên sau lưng cậu. Dan bị giật mình:"Anh tỉnh rồi?August gật đầu:Sao không thổi tiếp?
"Không hiểu sao Dan bỗng thấy ngượng ngùng như học sinh tiểu học bị phụ huynh bắt gặp làm chuyện xấu, cậu mất tự nhiên quay đầu:"Tôi chỉ giết thời gian thôi.
"August nhìn cậu vài giây, ánh mắt lóe lên:"Chuyện ban ngày… Tôi xin lỗi.Dan hơi kinh ngạc:Sao cơ?
"Người thở dài biến thành August:"Tôi thừa nhận mình hơi quá khích khi xử lý chuyện Arthur. Những gì cậu nói… là do Heath nhờ cậu chuyển lời à? Tôi không có ý nhằm vào cậu. Nói chung… tôi xin lỗi.Không sao, là do cách nói của tôi mạo phạm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!