Trại Gerstev, phía Đông Bắc Greenland.
Dan nằm trong túi ngủ, gối hai tay ra sau đầu. Cửa lều chưa kéo căng, gió từ bên ngoài lùa vào qua khe hở cỡ nửa người. Trên chiếc bàn con, ngọn lửa đèn cồn lay lắt theo luồng khí, nhưng Dan vẫn coi như không thấy.
Có thể láng máng nghe thấy tiếng August đang cho chó ăn ở bên ngoài, suy nghĩ của cậu trôi về một tháng trước.
Cậu không cho rằng xung đột giữa cậu và August lần ấy có thể được coi là cãi vã. Theo cậu, cãi vã là tương tác giữa song phương. Nhưng theo logic của August tối đó, hiển nhiên ngay cả điều kiện tiên quyết để cãi vã họ cũng không có.
Cùng lắm thì được coi là một cuộc đối đầu.
Đúng, đối đầu.
Đêm đó, sau khi trở về căn cứ, cậu báo cáo với Heath, ngay ngày hôm sau thì chuyển ra khỏi ký túc xá của August. Heath vung tay phê duyệt cho cậu một căn phòng một người. Dù sao lúc trước có bốn người rời đi, căn cứ còn dư hai phòng trống.
Y hoàn toàn không phát hiện sự bất thường của Dan, thậm chí lúc giúp cậu mang hành lý còn tấm tắc:
"Nếu cậu không nói thì tôi cũng suýt quên chuyện này. Mấy tháng nay để cậu sống cùng August đúng là làm khó cho cậu."
Vẻ mặt Dan không thay đổi, thậm chí còn mang theo một nụ cười nhạt:
"Cho dù là lãnh đạo hay chỉ là một người lính, thiếu tá Field đều rất ưu tú."
Heath vỗ vai cậu nửa đùa nửa thật:
"Sao đột nhiên gọi tên xa lạ thế, các cậu cũng coi như chiến hữu cùng vào sinh ra tử."
Lần này Dan chỉ cười, không đáp.
Đêm đó, August không trở về căn cứ.
Cậu không ngờ August lại tỏ ra từ chối rõ ràng, xa cách nghìn dặm như vậy… Hôm sau trở về căn cứ, thấy nửa ký túc xá bỏ trống cũng không hỏi một câu. Một tuần sau, lông mày của anh chưa từng giãn ra, cho dù là khi huấn luyến hay khi nghỉ ngơi.
Những người khác dường như đã quen với việc anh thỉnh thoảng bực dọc như vậy. Dẫu sao ngoài việc cau có nhíu mày thì anh cũng không có gì khác thường. Heath còn nói đùa là biểu cảm này đã trở thành độc quyền của August.
Cậu không ngờ người đầu tiên đến tìm mình lại là Newman.
Hôm đó là một tuần trước ngày khởi hành cuộc tuần tra. Các thành viên tham gia tuần tra tổ chức họp định kỳ, nhấn mạnh tất cả các vấn đề cần phải chú ý.
Sau khi kết thúc, August mang theo giấy tờ dẫn đầu rời khỏi phòng họp, Dan bị tụt lại phía sau, khi cậu bước đến cửa thì thấy Newman đang dựa người ngoài cửa, có vẻ đang đợi ai đó.
Cậu lên tiếng chào rồi định đi, nhưng bị Newman gọi lại.
Trung úy Smithton.
Dan bối rối quay đầu lại: Trung sĩ?
Newman cười:
"Hôm nay không phải huấn luyện, có thể nói chuyện không?"
Mãi tới khi theo Newman tới căn
-tin của căn cứ, Dan vẫn không hiểu ra sao.
Có vẻ Newman đã đến đây nhiều lần, hắn tự đi tới sau quầy bar rót một cốc nước, bỏ thêm hai lát chanh sấy khô.
"Thường thì rất ít người tới đây. Tuy nói là căn -tin, nhưng lại không cung cấp món gì cụ thể, trở thành một nơi thích hợp để nói chuyện."
Dan thận trọng nhìn hắn, không đáp lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!