Chương 16: (Vô Đề)

Sau khi nhìn thấy Ian và Newman đến tiếp viện, ký ức của Dan trở nên mơ hồ. Cậu chỉ nhớ láng máng có ai đó gọi tên bên tai, những âm thanh lẫn trong giá lạnh như nhấn chìm cậu.

Trong cơn choáng váng, cậu cảm thấy như thể đã trở lại nhà thờ đó, nghĩa trang đó.

Bầu trời là một màu xám vô hồn, trên đầu là những đám mây màu chì, mưa bụi lẫn trong không khí. Mái vòm vuốt nhọn của nhà thờ vẫn chĩa thẳng lên trời, y như trước.

Tiếng chuông trầm thấp từ tháp chuông cách đó không xa khiến lũ quạ giật mình. Cánh chim màu đen lướt qua ngọn thông lạnh lẽo, xé thành một vết thương đen kịt xấu xí trên nền trời, cuối cùng đáp xuống ngọn tháp nhà thờ.

Bốn người khiêng chiếc quan tài màu đen đi từ lối vào của nghĩa trang, theo sau là đoàn người đưa tang thật dài, có cả nam nữ già trẻ. Nỗi xót thương như hóa thành thực thể, nặng nề rơi xuống theo những hạt mưa.

Một quý bà đội mũ đen có mạng che ôm di ảnh đi đằng trước, bước chân chậm chạp cứng nhắc. Bên cạnh bà là một quý ông tóc hoa râm, bước chân loạng choạng, như thể dồn toàn bộ sức nặng vào cây gậy ba toong.

Cậu đứng dưới tán cây thông bên đường, nhìn đoàn người từ xa. Mặc cho mưa làm ướt vai, cậu vẫn không dám tiến lên một bước.

Đoàn người dừng lại trước một cây thánh giá bằng đá cẩm thạch trắng như tuyết. Bốn người dẫn đầu thận trọng đặt quan tài vào huyệt. Cha xứ cầm cuốn Kinh thánh, khẽ đọc vài câu. Sau đó, một quý cô mặc váy đen bước ra từ đoàn người.

Vẻ mặt cô xanh xao, mái tóc đỏ được búi chặt sau gáy, trong tay cô là một bông hồng trắng.

"Khiến đồng hồ ngừng chạy, và tắt điện thoại đi,

Khiến con chó ngừng sủa bằng khúc xương béo bở,

Tiếng dương cầm thinh lặng và tiếng trống bị nghẹt

Khiêng quan tài ra, để đoàn người đưa tang.

Để máy bay lượn vòng tròn than van trên đầu

Viết nguệch ngoạc trên nền trời lời nhắn Anh Đã Chết.

Buộc băng tang quanh cổ trắng của chim bồ câu,

Khiến cảnh sát giao thông đeo găng tay tối màu.

Với em, anh là Đông, Tây, Nam, Bắc.

Là ngày làm việc trong tuần và Chủ Nhật nghỉ ngơi,

Là giữa trưa, giữa đêm, là lời nói, bài hát;

Em cho rằng tình yêu là vĩnh cửu; em sai rồi.

Chẳng cần những vì sao: hãy dập tắt chúng;

Gói mặt trăng lại và cất mặt trời đi;

Tháo nước đại dương và quét sạch lá trong rừng;

Bởi từ nay chẳng còn điều gì tốt đẹp."

(*) Bài thơ Điệu blues cho lễ tang (Funeral Blues) của nhà thơ W. H. Auden. Mình để bản gốc ở cuối chương nhé.

Có tiếng nức nở cất lên trong đoàn người.

Cơ thể cô run lên, tựa như chỉ vài câu ngắn ngủi cũng đủ khiến cô kiệt sức. Quý bà vừa nãy ôm di ảnh đi đến bên cô, bà giữ vai cô, nửa ép buộc dẫn cô đi xuống.

Cậu đột nhiên cảm thấy cay mắt, tựa như bị một viên đá chặn họng. Lúc ngẩng đầu, chợt thấy tuyết đã rơi từ khi nào, những bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống từ không trung, mau chóng đắp một lớp trắng mỏng lên ngôi mộ mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!