Khi Dan chạy tới chân sông băng, từ xa đã vang lên đợt nổ thứ ba. Cậu đứng trên một con dốc thoải dưới bóng râm của sông băng. Tuyết tích tụ trên đỉnh núi bị rung chuyển bởi đợt sóng xung kích trước đó.
Lũ tuyết đã chôn vùi doanh trại của họ, nhưng nguy hiểm thực sự vẫn lơ lửng trên đầu… Vết nứt ngang đang mở rộng từng chút một.
Cậu tìm kiếm xung quanh với ánh mắt hốt hoảng, cuối cùng nhìn thấy cách đó chừng 50 mét, một bóng người vẫn đang tiến lên từng chút một.
Cậu cẩn thận quan sát trong vài giây, nhận ra đó là August, một sợi dây thừng leo núi buộc quanh hông, trên lưng thì vác hai tấm ván trượt thô sơ.
Chắc hẳn August đã phát hiện điều gì đó, tiếc là từ đợt nổ đầu tiên, bộ đàm của họ chỉ còn nghe thấy tiếng rè rè, cậu cũng không dám mạo hiểm hét lớn.
Trong tình thế cấp bách, cậu nhớ lại lúc huấn luyện ở căn cứ, có một lần trong lúc vô tình, Heath nói với cậu về kỹ năng leo núi tuyết:
"… Quan trọng là tư thế đi của cậu, cố gắng giảm tải cho các khớp, đồng thời lợi dụng đinh đế giày* để điều chỉnh trọng tâm, đảm bảo thăng bằng…"
(*) Crampons: là một thiết bị được gắn vào giày để cải thiện khả năng di chuyển trên tuyết và băng trong quá trình leo băng.
Cậu trầy trật đi lên khoảng mười mét, khi ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, trong tầm mắt của cậu, khoảng 200 mét phía trên, một tảng đá nham thạch màu nâu nhô ra bị tuyết đọng bao phủ khoảng một nửa diện tích. Trên nền tuyết trắng, một bóng người nhỏ bé đang không ngừng vùng vẫy, giãy giụa.
Là Datta.
August nhất định đã phát hiện vị trí của Datta, anh muốn đưa cô bé xuống núi trước trận tuyết lở cuối cùng.
Dan hít vào một ngụm khí lạnh: Quá nguy hiểm.
Nhìn August tiến gần vị trí của Datta từng chút một với tốc độ khó tin, Dan không tiếp tục đi lên. Ở vị trí của cậu, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng răng rắc khi sông băng bị nứt, ánh mắt cậu gần như điên cuồng tìm kiếm xung quanh.
Phần bóng râm không hướng về phía mặt trời là một vùng bằng phẳng trơn nhẵn, có rất nhiều mỏm đá lớn nhỏ nằm rải rác trên tuyết, nhưng thoạt nhìn không nơi nào có thể làm chỗ trú ẩn cho ba người.
Cách đó không xa, August đã leo đến vị trí hiện tại của Datta. Cô bé rõ ràng bị hoảng sợ. Khoảnh khắc nhìn thấy August, em ngừng giãy dụa, không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh.
Sau khi được August cởi dây thừng trên người, em ngơ ngẩn chỉ phía trên đầu cả hai:
"Sông băng sắp sụp đổ."
August không trả lời, anh quay đầu nhìn lại đường cũ, nhạy bén bắt được bóng dáng Dan. Tuy kinh ngạc, nhưng phải thừa nhận là anh thở phào nhẹ nhõm.
"Biết trượt tuyết không?"
Anh hỏi Datta.
Datta gật đầu.
August cởi ván trượt trên lưng, buộc chặt chúng lại, sau đó buộc vào chân Datta, anh nói qua loa:
"Trượt xuống đi, đi theo chú kia, chú ấy sẽ đưa cháu tới nơi an toàn."
Trước khi Datta kịp phản ứng, anh đã quay đầu huýt sáo về phía Dan.
Dan nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, August chỉ vào Datta, sau đó chỉ vào cậu, rồi ra hiệu đẩy.
Dan hiểu ý anh, cậu giơ tay lên ra hiệu đã hiểu. Giây tiếp theo, August khẽ đẩy chiếc ván trượt thô sơ, Datta chỉ kịp hét lên thành tiếng, cô bé lao xuống sườn núi với tốc độ như bay.
August đứng thẳng người, cũng trượt xuống theo sát phía sau.
Dan căng thẳng cả người, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Datta hét lên rồi tới chỗ cậu. Cậu dang tay ở một bên ván trượt, nằm xuống tuyết, bảo vệ những bộ phận quan trọng của Datta, cũng bị ván trượt lôi xuống theo quán tính.
Sắp đến chân núi, bên tai họ vang lên tiếng nổ thật mạnh… Quả bom cuối cùng phát nổ.
Sóng xung kích mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa* thổi tung hai người lên cao vài mét, bọt tuyết trong không khí trộn lẫn mùi thuốc nổ, khiến người ta không thở nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!