Chương 14: (Vô Đề)

Khi nghe thấy tiếng nổ mạnh, Dan và Peter đang đứng ở hai bên xe trượt tuyết, còn Gail thì mặt mũi bầm dập nằm trên ghế xe.

Đàn chó kéo xe bị giật mình bởi tiếng nổ đột ngột, chúng nhốn nháo dừng lại, mấy con phía sau chen lên thành một cục, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.

Peter dừng xe trượt tuyết, hắn vừa trấn an đàn chó kéo xe vừa lo lắng nhìn Dan, Có chuyện gì vậy?

Dan nhíu mày thật chặt, nhìn về phía phát ra âm thanh, vài giây sau, cậu quay sang Gail, giọng lạnh lùng: Chuyện gì vậy?

Ban đầu Gail tập trung lắng nghe, sau đó như thể xác nhận điều gì, gã cười gằn:

"Không phải cậu rất thông minh sao? Đoán xem?"

Dan vô cảm đạp vào ngực gã:

"Anh thật sự cho rằng tôi không dám làm gì anh? Để lại cho anh cái mạng chỉ vì tôi không có quyền hạn xử lý anh. Nhưng chỉ cần tôi muốn, tôi có thể khiến 206 chiếc xương của anh không có chiếc nào còn nguyên vẹn nhưng vẫn đủ giữ mạng, anh có tin không?"

(*) Hệ thống xương người trưởng thành chứa 206 xương, trong khi đó trẻ em có thể có hơn 300 xương.

Peter bị giọng điệu của cậu dọa sợ, hắn lặng lẽ lùi sang một bên.

Gail bất cần ngẩng đầu:

"Tôi cũng đã nói rồi, ai thua ai thắng còn chưa chắc. Cậu cứ thử đập gãy xương tôi xem còn kịp cứu người không."

Dan cười lạnh lùng, cậu bắt lấy tay trái của gã, ngón tay cậu dùng sức, tiếng răng rắc vang lên, ngón út của gã rũ xuống mềm oặt.

Gail chảy mồ hôi lạnh, Dan vẫn không dừng tay, cậu tháo khớp ba ngón tay của gã:

"Giờ thì sao? Có nói không?"

Gail tái mặt, gã cắn chặt răng, không hé lời.

Một thoáng hung dữ thoáng qua giữa hai hàng lông mày của Dan, cậu không nói một lời, bẻ gãy cổ tay gã.

Á… Rốt cuộc Gail không thể kìm nén tiếng hét thảm thiết.

"Thời gian của tôi có hạn, hỏi lại lần nữa, có nói không?"

"Là… Là thuốc nổ… Kẻ đó… Kẻ đó chôn ít nhất năm gói thuốc nổ ở những sườn núi khác nhau. Nếu tất cả cùng phát nổ, thì cũng đủ để gây ra một trận tuyết lở san phẳng vùng này."

Dan chuyển ánh mắt từ gã sang Peter: Đi.

Vẻ mặt Peter biến thành kinh hãi, hắn sững sờ một lúc không nhúc nhích.

Dan xuống xe trượt tuyết, cậu đi tới trước mặt Peter cầm lấy dây cương trong tay hắn, hạ thấp giọng:

"Sau khi quay về trại thì anh đi đi, tôi sẽ dẫn con gái anh ra ngoài."

Peter ngơ ngác gật đầu, mãi tới khi xe trượt tuyết đi được vài mét thì hắn mới kịp phản ứng, chợt quay đầu nhìn Dan:

"Cậu nói sẽ dẫn Datta ra ngoài? Là sao?"

Vẻ mặt Dan u ám, bồn chồn lắc đầu:

"Trước khi tới đó, tôi không thể khẳng định điều gì, nhưng tôi chắc chắn sẽ dẫn Datta ra ngoài."

Ở bên cạnh, Gail khẽ cười, gió lạnh mang theo bọt tuyết đập vào mặt gã, khiến giọng của gã trở nên mơ hồ.

Dan nhìn gã, không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!