Chương 13: (Vô Đề)

Chiếc trực thăng không hạ cánh, chỉ lơ lửng trên không trung, cách doanh trại khoảng 20 mét. Những chiếc lều gần đó bị lắc lư bởi luồng khí do cánh quạt gây ra.

August lùi lại vài bước, giấu nửa người sau lều của Peter. Anh lấy ra một chiếc camera mini từ trong túi, cẩn thận cố định vào giá đỡ lều… Từ góc độ này, có thể thấy rõ diễn biến trên bãi đất.

Cửa bên hông trực thăng mở ra, một người mặc đồ ngụy trang tuyết* nhảy xuống. Tuy hắn đeo kính râm nhưng August vẫn nhận ra khuôn mặt này trong nháy mắt… Anh đã thấy ảnh người này trên mạng nội bộ của tổng bộ không chỉ một lần, biệt hiệu: C; cấp bậc nguy hiểm:

SS.

(*) Hình minh họa.

August nheo mắt, cơ bắp trên cánh tay căng cứng, một tay đè lại lên khẩu súng bên hông.

Annie chào kẻ đó ngay khi hắn tiếp đất, luồng khí khiến mái tóc của cô rối tung, có thể nhận ra vẻ mặt cô khá khó coi.

August không nghe thấy họ đang nói gì, chỉ nhận ra từ khẩu hình của họ:

Annie:

"Anh vẫn vậy, luôn thích thể hiện."

Annie đưa cho hắn một chiếc máy tính bảng:

"Đều có ở đây, tôi đã kiểm tra kết nối vệ tinh, cách đây không xa."

Annie cười khẩy:

"Trước mặt tôi không cần làm bộ làm tịch. Lấy đồ xong thì đi đi, tránh phiền phức."

Annie nhìn chung quanh, vẻ mặt sốt ruột:

"Tôi đã nói những người khác không đi xa, cho dù anh cướp trực thăng tiếp viện, thì cũng nên một vừa hai phải? Anh thật sự cho rằng những người khác là đồ ngu?"

Annie mím môi, không trả lời.

C dùng một ngón tay nhấc cằm cô, hắn cười: "Đừng nói là em vẫn chưa xác nhận được thân phận của họ, cho dù em chắc chắn họ là lính đặc chủng, thậm chí là thành viên của Sao Thiên Lang, trừ phi là đội trưởng lừng danh của họ, có lẽ tôi sẽ cảm thấy hơi vướng tay vướng chân.

Nếu không, có tôi ở đây, em còn lo lắng điều gì? Cùng lắm thì cho mấy kẻ cản đường mỗi người một viên kẹo… bằng.

"Hắn giơ tay còn lại, tạo thành tư thế nổ súng. Annie gạt tay hắn ra, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo:"Tôi đã nói chỉ có mười phút.

"Annie lùi lại một bước, nhìn hắn chằm chằm, không hé răng. Hắn vừa định xoay người, thì chợt nghiêng người sang trái như thể cảm nhận được nguy hiểm. Một viên đạn lạnh lẽo bay vụt qua phía sau,"bộp

"một tiếng đập vỡ màn hình trong tay hắn. Cơ thể Annie căng thẳng ngay lập tức, cô lấy ra một khẩu súng nhỏ tinh xảo từ sau lưng:"Ai?

"August đi ra từ chỗ nấp, vững vàng giơ súng, trên môi anh là một nụ cười lạnh lùng:"Có vẻ đã quấy rầy hai vị, nhưng nếu muốn ôn chuyện xưa thì tôi biết một nơi thích hợp hơn.

"Khi nhìn thấy mặt anh, rõ ràng C sững sờ một giây, sau đó nụ cười trên môi nở rộ:"Thì ra là cậu, đã lâu không gặp, Thủ lĩnh sói.

"August lạnh lùng nhìn hắn:"Nếu anh muốn nhắc tới Helsingør, thì tôi nhớ lúc đó anh bị tháo khớp một tay.

"(*) Lưới giăng khắp nơi, không thể nào thoát được. August không trả lời, họng súng trong tay vẫn chĩa thẳng vào hắn."Lần trước bởi vì không có bằng chứng trực tiếp, các cậu đành phải thả tôi về nước, lần này thì sao? Tôi đoán cậu ngã một lần chắc đã khôn hơn. Đó là thiết bị gì? Camera mini?

Để tôi đoán xem cậu sẽ cài món đồ chơi này ở đâu.

"Khi hắn định tiến lên trước, August bóp cò, theo tiếng"bằng

", nền tuyết dưới chân C có thêm một vết đạn. Annie lập tức giơ tay lên định nổ súng, nhưng C lại quay sang cô, đè tay cô ra hiệu bỏ súng xuống, trên mặt hắn vẫn là nụ cười hờ hững:"Đấu một trận đi, tôi đã luôn muốn làm vậy, thừa dịp không làm phiền những người khác.

"August nhìn hắn chằm chằm vài giây, sau đó đặt súng trên tay xuống đất. Nụ cười trong mắt C sâu hơn, hắn ra lệnh cho Annie:"Em tránh sang một bên, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép bắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!