Chương 12: (Vô Đề)

Rẽ vào một dãy núi thấp màu nâu ở phía trước, xe trượt tuyết của Peter lọt vào tầm mắt. Người đàn ông Inuit cao lớn đứng dưới chân sườn núi, tay che trán nhìn xung quanh, nét mặt không giấu được sự lo lắng.

Gail đứng bên cạnh hắn, cũng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói gì đó với Peter.

Dan chậm rãi bước tới, có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của họ trong gió lạnh.

"… Sao anh chắc chắn Datta sẽ đến đây?"

Peter nhìn gã, vẻ mặt hơi sốt ruột:

"Đây là nghĩa trang của vợ tôi, Datta từng theo tôi tới đây. Ngoại trừ nơi này, tôi không nghĩ ra con bé còn có thể đi đâu."

"Sao anh lại chôn cất vợ mình ở đây? Theo như tôi biết, người Inuit hình như không có phong tục này, hay do nơi đây có gì đặc biệt?"

Peter đang định lên tiếng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau cắt ngang hắn:

"Tôi muốn hỏi anh Gail, sao anh quan tâm tới chuyện nhà người ta như vậy. Hay là, anh hứng thú với thứ gì ở vùng đất này?"

Gail bị giật mình.

Gã quay người lại, khi nhìn thấy khuôn mặt Dan thì thở phào nhẹ nhõm:

"Tôi còn tưởng ai. Dan, sao cậu cũng tới đây."

Vẻ mặt Dan lạnh nhạt:

"Tôi đi theo vết xe trượt tuyết, thấy anh ở đây tôi cũng rất kinh ngạc."

Vẻ mất tự nhiên thoáng qua trên gương mặt Gail, gã cười miễn cưỡng:

"Tôi cũng chỉ tình cờ tới đây."

"Thật sao. Đúng rồi, Peter, nói cho anh biết một tin tốt," Dan quay sang Peter, Đã tìm thấy Datta.

Ban đầu Peter bị bối rối vì mùi thuốc súng trong cuộc trò chuyện của hai người họ. Nghe thấy Dan nói vậy, hắn sốt ruột tiến lên một bước:

"Thật sao? Ở doanh trại à? Con bé ổn chứ? Không có chuyện gì chứ?"

Dan lướt qua vai hắn, nhìn thẳng vào Gail, lộ ra một nụ cười:

"Cô bé rất an toàn, cũng không gặp phải chuyện gì. Chỉ là… chúng ta nên nghĩ đến điều đó sớm hơn."

Vẻ mặt Gail khó coi trong một giây rồi lập tức bị gã giấu đi:

"Vậy thì tốt rồi. Nếu đã tìm được người thì chúng ta trở về trại thôi."

Dan không nhúc nhích, ý cười trên mặt không hề giảm nhưng nụ cười không còn ở đáy mắt:

"Đương nhiên phải trở về. Anh Gail, tôi có nên chúc mừng anh hay không, rốt cuộc cũng có được tọa độ mong muốn?"

Peter quay đầu lại đúng lúc thấy vẻ mặt Gail ngây dại, gã nói:

"Cậu nói gì vậy? Tọa độ gì?"

Không giống như gã, vẻ mặt Peter ngay lập tức trở nên cảnh giác. Hắn nhìn Dan, lùi sang bên cạnh một bước, lặng lẽ tiến đến xe trượt tuyết của mình.

Dan tiến lại gần Gail thêm một bước:

"Không thể phủ nhận mấy người thực sự rất khôn ngoan, lợi dụng mối quan hệ của anh và Lucia để xóa tan nghi ngờ của chúng tôi. Chắc vợ anh cũng chẳng biết anh đang làm gì, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!