Chương 11: (Vô Đề)

Ngay khi nghe thấy câu này, Dan bừng tỉnh, cậu bật dậy từ trong túi ngủ, Chuyện gì thế?

August khẽ nhíu mày:

"Tôi và Gail thuộc đội gác đêm đầu tiên, mọi người đều đi nghỉ, đàn chó cũng yên lặng. Khoảng mười phút trước, Annie ra khỏi lều, hỏi chúng tôi có nhìn thấy Datta không. Lúc này chúng tôi mới phát hiện cô bé biến mất."

Dan mặc áo khoác, chui ra khỏi túi ngủ, chân mày cũng nhíu chặt:

"Không phải Annie và Lucia ở chung lều sao?"

"Lucia nói cô ấy muốn sắp xếp lại tài liệu ảnh. Trùng hợp là Gail gác đêm đầu tiên, cô ấy gác đêm thứ hai, nên cô ấy nghỉ ở lều của Gail."

"Tôi nhớ là lều của Annie và Datta ở vị trí giữa?"

"Đúng. Bên cạnh chúng ta là lều của giáo sư Mike, bên trái ông là Gail, bên phải là John. Bên cạnh lều của John là cậu, phía sau bên phải lều của cậu là Peter. Lều của Annie nằm giữa John và Peter."

Dan lướt nhanh vị trí lều một lần:

"Tôi không nghe thấy gì cả, các anh cũng không thấy gì à?"

August lắc đầu: Không.

Trong lúc nói chuyện, cả hai đã ra khỏi lều, Annie lo lắng khoanh tay đứng trước cửa lều của họ, đầu bù tóc rối, sắc mặt cô hơi tái.

Dan không hỏi August thêm, cậu bước về phía Annie:

"Những người khác đã biết chưa?"

Annie lắc đầu, níu tay áo cậu như nắm cọng rơm cứu mạng*:

"Lúc đầu Datta ở cùng lều với bố. Tối nay thấy Lucia không ở đó, em ấy xin ngủ cùng tôi. Chính mắt tôi nhìn em ấy ngủ rồi mới đi ngủ, không ngờ thiếp đi một lúc bỗng thấy hơi lạnh, mở mắt ra thì em ấy đã biến mất. Gail đang tìm xung quanh doanh trại, tôi không dám nói với người khác."

(*) Bắt nguồn từ câu

"A drowning man will clutch at a straw": nghĩa là sắp chết đuối thì vớ được cọng rơm cũng bám lấy.

Dan và August trao đổi ánh mắt, August nói:

"Đi đánh thức những người khác, không giấu được đâu, nhiều người tìm thì nhanh hơn."

Annie hoảng hốt gật đầu, chạy đến lều của giáo sư Mike.

Anh thấy sao? Dan nói.

August tiến lên hai bước, chỉ về một phía:

"Lúc đó tôi và Gail ở vị trí này. Nhìn từ bên này, lều của John vừa vặn che khuất lều của Anne. Tôi đã nhìn xung quanh, dấu chân rất lộn xộn, không thấy chút manh mối nào."

"Tuy cô bé Datta rất nghịch ngợm, nhưng thực ra cô bé rất cảnh giác. Nếu là người không quen, muốn âm thầm mang người đi… Tôi cảm thấy không thể. Huống chi anh còn canh gác ở cách đó 50 mét, cho dù là kẻ chuyên nghiệp, nếu muốn bắt đi một người ngay trước mắt anh… không thể nào."

Dan nhìn xung quanh, không nghe thấy August trả lời, cậu thấy lạ bèn quay đầu: Sao vậy?

Vẻ phức tạp trên khuôn mặt August thoáng qua rồi biến mất:

"Cậu chắc chắn về tôi như vậy à…" Nói được nửa chừng, dường như anh nghĩ ra điều gì, đột ngột thay đổi chủ đề:

"Quan trọng nhất là, tại sao lại là Datta, mà không phải ai khác?"

Dan nhíu mày, không gặng hỏi nửa câu sau mà anh chưa nói ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!