Chương 10: (Vô Đề)

Họ chụp ảnh hết gần hai giờ. Bầy sói theo sau họ một lúc thì mất hứng, sói mẹ cúi đầu gầm mấy tiếng với lũ sói nhỏ, rồi ngậm gáy một con trong số đó, quăng xuống nền tuyết phía sau. Mấy con sói nhỏ hiểu mẹ, rối rít chạy về phía sói bố.

Thấy chúng dần biến mất ở phía xa, Lucia mới tiếc nuối bỏ máy ảnh xuống, Gail phấn khích chạy đến chỗ cô để cùng xem ảnh, thỉnh thoảng trao đổi với nhau vài câu.

Khi cả đoàn tiếp tục lên đường, đã gần năm giờ chiều, có lẽ họ chỉ đi thêm được một dặm là phải hạ trại.

Sau bữa tối, Lucia và Gail chào hỏi những người khác rồi vào lều để xem những bức ảnh chụp được lúc ban ngày.

Dan nhìn theo bóng lưng họ, trong mắt mang theo vẻ tò mò vừa phải, cậu nhìn về phía giáo sư Mike:

"Giáo sư, Lucia và Gail… Họ đều làm việc cho Hiệp hội Địa lý Quốc gia?"

Giáo sư Mike nhìn về phía lều của Lucia và Gail, hiểu ý mà cậu chưa nói ra, ông nở nụ cười tinh quái:

"Thực ra Lucia là vợ của Gail."

August nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn ông, anh chưa nói gì, Annie đã lúng túng nói:

"Nhưng em không thấy họ đeo nhẫn."

Giáo sư Mike thở dài: "Lúc sắp xếp hành trình thầy cũng mới biết. Khi nhận được email xác nhận nhân viên của Hiệp hội Địa lý, đoàn chúng ta tình cờ có bốn nam hai nữ. Thầy liên hệ trước với Lucia, hỏi em ấy ở chung lều với Annie có vấn đề gì không.

Em ấy nói không có vấn đề gì, nhưng Gail, chồng em ấy thì có tật xấu khi ngủ, có thể không hợp ở chung lều với người khác. Họ sẽ tự mang theo trang bị cần thiết, nên thầy cũng không để tâm nữa.Nhưng trông họ không giống vợ chồng.

"John hạ giọng. Annie cũng gật đầu tán thành. Giáo sư Mike nghiêm khắc nhìn họ:"Chủ đề này dừng lại ở đây, mọi người nghỉ ngơi sớm đi. Tuy hôm nay có thu hoạch bất ngờ nhưng lại trì hoãn cả buổi chiều, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sớm hơn."

Ở nơi ông không nhìn thấy, John lè lưỡi với Annie, rồi trở về lều.

Datta vẫn nép vào người Annie, thì thầm gì đó bằng tiếng Đan Mạch ngắc ngứ, Annie cúi đầu lắng nghe, nét mặt có chút khó xử.

Dan nghe thấy vài từ rời rạc: câu chuyện, mỹ nhân ngư gì đó. Cậu hứng thú quay sang Annie, nói nửa đùa nửa thật:

"Tới tiết mục kể chuyện rồi à?"

Annie hơi ngượng ngùng:

"Tôi không biết nhiều về truyện cổ tích Bắc Âu. Mấy ngày trước đã kể cho Datta nghe một số, nhưng em ấy vẫn muốn nghe truyện mỹ nhân ngư, tôi…"

Dan ra hiệu cho cô yên tâm, quay sang Datta, cậu dùng giọng chậm hơn một chút, mỉm cười nói:

"Datta, anh biết một câu chuyện về búp bê khiêu vũ, em có muốn nghe không?"

Datta mở to hai mắt, có chút tò mò:

"Búp bê khiêu vũ là gì ạ?"

Lần đầu tiên Dan bị câu hỏi này làm khó, cậu vắt óc suy nghĩ một lúc:

"Đó là một loại búp bê."

Annie ở bên cạnh giúp cậu giải vây:

"Là một loại búp bê giống gấu bông mà bố mua cho em, nhưng không phải con gấu, mà là một cô gái."

Datta suy nghĩ một lúc, lấy từ trong túi quần áo một con búp bê gấu Bắc Cực bằng nhựa to cỡ bàn tay: Giống thế này ạ?

Mắt Dan sáng bừng:

"Đúng, giống như thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!