Chương 54: Kết Thúc

Sáng ngày hôm sau, Hà Tiêu, Đồ Hiểu và Trình Miễn cùng đi lấy kết quả.

Lão quân y nhìn vẻ mặt thấp thỏm đã có chút lo âu của cô, chậm rãi cười: "Lần này cô có thể đặt một nửa tâm tư xuống rồi."

Hà Tiêu cảm thấy trái tim của mình vang lên âm thanh hồi hộp: "Một nửa? Là ý gì?"

"Kết quả kiểm tra có rồi, là lành tính. Nhưng mà sau này vẫn phải tiếp tục thu xếp để điều trị, đây mới là mấu chốt." Lão quân y đeo mắt kính, cực kì hiền hòa nhìn cô, "Cô phải duy trì tinh thần đấy, dù sao thì vẫn còn một trận chiến khó khăn cần phải đánh."

Đương nhiên là Hà Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao đây cũng được coi là một tin tức tốt lành? Trong lòng nhẹ nhõm không ít, cô nói không ra lời, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Trình Miễn đứng ở sau lưng cô, đỡ lấy eo của cô, Hà Tiêu quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của anh.

Đồ Hiểu ở một bên nhìn, cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Cô quay đầu nói với lão quân y: "Bá bá vất vả cho người rồi."

Lão quân y nháy nháy mắt, giống như đang nói hãy yên tâm.

Sau khi có kết quả, Hà Tiêu và bà Điền cũng không thoải mái được bao lâu, bởi vì bệnh viện đã vạch ra kế hoạch trị liệu tiếp theo cho lão Hà.

Hà Tiêu không muốn cha mình sắp sáu mươi tuổi còn phải rạch một dao trên người, sợ sẽ không chịu nổi, liền hỏi bác sĩ xem có thể lựa chọn điều trị bằng thuốc hay không. Sau khi lão quân y suy nghĩ tỉ mỉ mới đưa ra đáp án, để bảo đảm an toàn, nên vẫn đề nghị làm phẫu thuật.

Trong quá trình chuẩn bị trước đó, Hà Tiêu cảm thấy bản thân đã mang khẩn trương của cả đời mình dùng hết rồi, lo lắng việc này lo lắng việc kia. So sánh ra, bà Điền còn bình tĩnh hơn nhiều.

Hai mẹ con các cô vẫn hầu hạ bên cạnh lão Hà, cho đến đưa người vào phòng giải phẫu. Trong nháy mắt cửa lớn bị đóng lại, dường như tất cả sức lực chống đỡ đều biến mất, hai chân bà Bà Điền Anh mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

Bởi vì lúc trước bà Điền biểu hiện quá bình tĩnh, nên tất cả mọi người cũng không phòng bị, làm cho bà mạnh mẽ vấp ngã. Bản thân bà Bà Điền Anh mình cũng hơi ngượng ngùng: "Tại sao lại ngã xuống thế nhỉ."

Trình Miễn vội vàng đưa tay đỡ bà dậy, bà cười híp mắt nói không cần, nhưng không ngờ chân vừa chạm xuống sàn nhà thì lại trượt một lần nữa. Bà sửng sốt ngồi ở đó, sau đó thì gào khóc.

Hà Tiêu vội vàng ôm chặt bả vai của mẹ mình, chỉ nghe thấy bà Điền khóc vô cùng uất ức: "Tiếu Tiếu, Mẹ gả cho ba con hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên đưa ông ấy vào phòng giải phẫu, con nói xem tại sao lão đầu này không làm cho người ta bớt lo lắng vậy...."

Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người ở đây là bật cười, sau đó thì lâm vào trạng thái xúc động.

Thường ngày, khi bà Điền Anh nhắc đến lão Hà phần lớn đều là trách mắng ông, trực tiếp tỏ ra lo lắng và đau lòng như vậy, đừng nói những người khác, ngay cả Hà Tiêu, cũng là lần đầu tiên thấy.

Hà Tiêu không hề nói gì, ôm bà vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ vào lưng của bà, để an ủi bà.

Có thể là ông trời biết nhiều người lo lắng cho ông như vậy, nên phẫu thuật vô cùng thuận lợi, mặc dù lão Hà phải chịu khổ, sắc mặt tái nhợt, nhưng hiếm khi được ngủ bình thản như vậy.

Bà Điền chăm sóc ông một tấc cũng không rời, dù Hà Tiêu khuyên nhủ nhiều lần, bà cũng không chịu đi nghỉ ngơi.

Đến cuối cùng vẫn là Trình Miễn đến khuyên bảo bà: "Dì, để con ở đây đi. Ngài và Tiếu Tiếu đã vất vả nhiều ngày như vậy, đều cần nghỉ ngơi, đừng để cho chú vừa tỉnh lại đã nhìn thấy hai người với gương mặt tiều tụy."

Bà Điền hơi do dự: "Con..."

Trình Miễn cười cười: "Ngài yên tâm, tính cảnh giác của con cao, chú có chút động tĩnh gì thì con cũng có thể chăm sóc được."

Bà Điền quay đầu lại nhìn lão Hà, thuốc tê chưa hết tác dụng, ông đang ngủ say. Bà vẫn có chút không yên tâm dặn dò Trình Miễn: "Vậy con trông ông ấy một lát nhé, có chuyện gì con phải nhanh chóng gọi cho dì đó."

Trình Miễn luôn miệng nói đồng ý, lúc này bà Điền mới rời khỏi giường bệnh, để nguyên quần áo mà nằm lên giường nhỏ ở bên cạnh để nghỉ ngơi.

Hà Tiêu đi đun nước, quay lại nhìn thấy mẹ mình đã ngủ, có chút vui vẻ ngoài ý muốn. Chỉ thấy Trình Miễn đang ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn cô, trong mắt là vẻ đắc ý.

Hà Tiêu rót chén nước cho anh, nhỏ giọng hỏi: "Có mệt không."

"Không mệt." Trình Miễn cầm tay của cô, "Đi ngủ một lát đi, anh ở đây trông là được rồi."

Hà Tiêu không nhúc nhích.

Bởi vì lão Hà bị bệnh, Trình Miễn xin nghỉ nốt những ngày phép còn lại, canh giữ ở bệnh viện với hai người. Mắt thấy còn vài ngày nữa sẽ hết ngày nghỉ phép, mà trước đó, bọn họ còn nói sẽ tranh thủ mấy ngày nghỉ này đi lĩnh chứng...

"Sao vậy?" Thấy cô không nói lời nào, Trình Miễn nhỏ giọng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!