Năm nay, liên trinh
sát vui vẻ chia tay nhau, có thể nói trong mấy năm gần đây, lần này tổ
chức náo nhiệt nhất. Không chỉ có tất cả người trong liên tham dự, còn
có người thân theo quân của một số lão binh nữa, còn có —— bạn gái của
thủ trưởng liên đội, tất cả đều có mặt.
Trước khi đến, Hà Tiêu cũng hơi do dự. Trình Miễn đưa ra cho cô hai lý
do, đầu tiên là Triệu Tuệ Phương, người thân của Tiểu Tống rất dễ xấu
hổ, nếu cô không đi sợ là sẽ ngượng ngùng chết mất. Thứ hai là, anh hi
vọng vào dịp này, cô có thể có mặt.
Tiệc chia tay được tổ chức ở câu lạc bộ của liên trinh sát, hơn mười cái bàn đều bị một vòng người vây quanh, trên bàn bày đầy rượu, thức ăn và
trái cây. Giống như thường ngày, không quý giá, nhưng số lượng thì nhiều hơn, đảm bảo đầy đủ. Hà Tiêu và Triệu Tuệ Phương ngồi ở bàn dành cho
người thân, nhiều lúc, tầm mắt của cô lại rơi trên người của Trình Miễn, và binh lính của anh. So sánh với việc vui vẻ chia tay nhau, vào giờ
phút này cảnh tượng càng giống một cuộc cuồng hoan hơn, một cuộc cuồng
hoan thuộc về đấng mày râu trong quân đội.
Trong chén tráng men rót đầy rượu, giữa tiếng cụng ly liên tiếp, chỉ đạo viên Từ Nghi đứng lên, anh giơ cái ly lên, đứng trước mặt của mọi
người. Có thể là do uống rượu, trên khuôn mặt trắng noãn trước đó đã đỏ
bừng lên.
Anh xoa xoa lông mày, nhìn mọi người: "Mọi người cứ uống đi, bây giờ đứng ở đây, tôi muốn nói mấy câu."
Hình như khi Từ Nghi say rượu thì có tình người hơn, rượu làm tinh thần
hăng hái hơn, nhưng nói chuyện không không lưu loát như trước nữa.
"Trước khi tổ chức tiệc chia tay, trong buổi họp chi bộ Đảng, chúng tôi
đã bàn bạc xem ai sẽ lên phát biểu. Liên trưởng của các cậu đâu rồi,
không phải cậu ấy muốn tôi nói trước à, nói tài ăn nói của tôi tốt, lời
nói đã hạ bút thành văn rồi. Trong lòng tôi nghĩ sao tiểu tử này lại đẩy công việc bản thân không muốn làm giao cho tôi... tôi thì nói chuyện với mọi người cũng không ít, nhưng đều là giáo dục chính trị, tôi đoán có
lẽ trước đó, mọi người đã nghe đến phiền rồi. Nói thật đi, có phiền
không vậy?"
Trình Miễn nghe thế thì cười một tiếng, các chiến sĩ cũng hi hi ha ha trả lời: "Báo cáo Chỉ đạo viên, không hề phiền!"
"Không phiền mới là lạ." Từ Nghi cũng cười, nụ cười rất là ôn hòa, chân
thật: "Tôi hiểu rõ ý tứ của liên trưởng các cậu. Tôi ấy à, bình thường
nói chuyện với các cậu, đều là trước khi ăn cơm, sau khi ăn xong, trước
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!