Ra khỏi cửa phòng làm việc của lão Mã, nhất thời Trình Miễn không biết nên đi đâu.
Bông tuyết rơi xuống đập vào ô cửa sổ, leng keng vang dội. Người trong thao
trường còn chưa tan hết, một số binh lính trẻ tuổi còn đang đứng ở đó
tháo phù hiệu, huy hiệu trên mũ và quân hàm xuống. Bởi anh nhìn từ đây
ra, nên giống như đang nhìn một bộ phim câm. Ở khu vực ngoại ô thành phố C, thời tiết dưới mười mấy độ, lạnh cóng đến mức anh hơi lờ mờ hiểu rõ. Trình Miễn đứng ở đó một lúc, ánh mắt hơi nhíu lại, cả người mới phục
hồi tinh thần.
Lúc này, anh nhớ tới câu nói mà trước kia Từ Nghi
hay nói với anh: không nên suy nghĩ vấn đề quá đơn giản. Khi đó anh
không để ý lắm, còn cười cậu ấy là dày dặn kinh nghiệm quá. Bây giờ nhìn lại, là anh quá ngu ngốc, quá ngây thơ rồi, cho nên, bị đánh đến không
kịp trở tay.
Nhưng mà, mặt mũi của chính anh bị quét sạch cũng
không sao. Những binh lính dưới tay anh kia dưới tay anh nên đi đâu, đó
mới chính là mấu chốt.
Trình Miễn hít sâu một hơi, dùng sức vuốt
vuốt mặt, dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục tinh thần. Khẽ bóp cái mũ
đang đội trên đầu, khi anh đang muốn quay về liên trinh sát, xoay người
một cái, thì nhìn thấy Tống Hiểu Vĩ đang đứng ở trên hành lang .
Nhìn tư thế đó, cũng không biết là đợi bao lâu rồi.
Trình Miễn ngẩn ra, bước nhanh đến. Đến khi đi đến trước mặt cậu ấy, nhìn
thấy tư thế quân nhân thẳng tắp cao lớn của Tống Hiểu Vĩ, lại không biết nói gì nữa.
Đối với bọn họ mà nói, tin tức này cũng quá bất ngờ, trong tiềm thức anh vẫn cho rằng binh lính ưu tú như vậy, nhất định
việc ở lại sẽ không có vấn đề, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề cậu
ấy có thể sẽ phải rời đi. Cho dù thời gian trước khi sát hạch chuyên
ngành, biểu hiện của Tống Hiểu Vĩ cũng không cần suy nghĩ, anh cũng cho rằng, trước khi xây dựng nền tảng ở đây, Tống Hiểu Vĩ muốn ở lại đội
cũng không phải là việc khó. Hơn nữa khi bình bầu dân chủ, các chiến sĩ
đều nhất trí nói tiểu đội trưởng Tống được, điều này là vô cùng hiếm hoi trong liên đội.
Là một quân nhân, anh không nghĩ
ra lý do gì để không giữ cậu ấy lại. Cho nên vào giờ phút này, Trình
Miễn có chút không biết nên làm thế nào để đối mặt với Tống Hiểu Vĩ .
Ngược lại Tống Hiểu Vĩ, lại quay về phía Trình Miễn thản nhiên cười một tiếng, giơ tay lên thi hành quân lễ: "Liên trưởng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!