Khi Trình Miễn dẫn Triệu Tuệ Phương đi đến bệnh viện, đúng lúc Tống Hiểu Vĩ vừa mới đi dạo từ bên ngoài trở về. Cho đến bây giờ, hai người đều dựa
vào thư từ để liên lạc, đột nhiên đối mặt nên cả hai người đều ngây ngẩn cả người.
Da mặt Triệu Tuệ Phương mỏng, liếc mắt nhìn người đàn
ông ở đối diện, rồi cúi đầu xoắn ngón tay. Tống Hiểu Vĩ cũng là thanh
niên trẻ tuổi chưa từng nói chuyện yêu đương, bỗng nhiên thấy phụ nữ thì tay chân cũng luống cuống, chứ đừng nói người đang trước mặt còn có thể là vợ tương lai của anh.
Trình Miễn ở bên nhìn không ngừng cười
được: "Được rồi, đừng có ngẩn ra đó, cô nương nhà người ta từ xa đi đến
đây, còn không tranh thủ thời gian mời người ta vào phòng à?"
Qua lời nhắc nhở như vậy của liên trưởng, Tống Hiểu Vĩ vội vàng nhường đường cho Triệu Tuệ Phương.
Nhìn thấy hai người đi vào phòng bệnh, Trình Miễn ở ngoài đóng cửa thay bọn
họ. Trong phòng, hai người cũng bị hành động săn sóc của liên trưởng
làm cho lúng túng mãi, đưa mắt nhìn nhau, gương mặt hai người thi nhau
đỏ lên. Duy trì tư thế mặt đối mặt mất một lúc, Tống Hiểu Vĩ không tự
nhiên ho hai tiếng, tay vịn thắt lưng lấy cái ghế cho cô ngồi. Triệu Tuệ Phương giống như đột nhiên bị đánh thức, vội vàng đưa tay ra.
Tay hai người cùng chạm vào một chỗ, rồi nhanh chóng rụt trở về. Tống Hiểu
Vĩ không chú ý, động vào chỗ nào đó, đau đớn rên một tiếng.
Triệu Tuệ Phương vội vàng mở to hai mắt nhìn anh, muốn tỏ ý chăm sóc, nhưng
không biết nên nói cái gì. Nhìn vẻ mặt rối rắm có chút ngượng ngùng của
cô, đột nhiên Tống Hiểu Vĩ nở nụ cười, cười như trẻ con vậy.
"Ngồi xuống đi." Anh đưa ghế ngồi cho cô, "Là ai để em đến vậy?"
Triệu Tuệ Phương chuẩn bị rất lâu, lắp ba lắp bắp mở miệng: "Em... em nghe
người trong đại đội của anh nói anh bị thương, một chiến sĩ họ Trương,
nói thắt lưng của anh..."
Trương Lập Quân, biết ngay là
tiểu tử này. Tống Hiểu Vĩ khẽ hừ, thấy thỉnh thoảng Triệu Tuệ Phương lại ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt liền hòa hoãn, lấy một quả táo từ bên trong
giỏ trái cây ở bên cạnh, đưa đến tay của cô: "Từ quê đến đây có mệt
không? Khát không? Ăn táo trước nhé..."
Miệng Triệu Tuệ Phương nói rằng không mệt không khát, nhưng gương mặt còn còn đỏ so với vỏ quả táo trong tay.
Hai người giống nhau, cứ dè dặt mà ngồi đối diện với nhau như vậy hơn một
giờ, đợi đến khi sắp tới giờ ăn cơm tối, thì Trình Miễn tới đón Triệu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!