Chương 45: (Vô Đề)

Ở cửa chính trung tâm quản lý, Trình Miễn ngăn một chiếc xe, rồi đi thẳng về chung cư của Hà Tiêu.

Dọc đường đi, Hà Tiêu cũng không nói chuyện, cho đến khi vào trong nhà, lúc Trình Miễn đặt cô lên trên giường, cô mới níu cánh tay của anh lại,

nước mắt rơi xuống lã chã. Không hề khóc lóc ầm ĩ, chỉ ẩn nhẫn khẽ khóc

như vậy, khiến Trình Miễn nhìn thấy trong lòng không còn mùi vị.

Anh hơi lộ vẻ vụng về dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, nhỏ giọng dỗ dành cô: "Đừng khóc nữa, cũng không có chuyện gì rồi?"

Hà Tiêu không lên tiếng, vẫn cúi đầu rơi nước mắt như cũ.

Trình Miễn vỗ nhẹ lưng của cô, an ủi mấy cái, rồi đi vào phòng vệ sinh lấy

cái khăn lông, sau khi qua một lần nước nóng, nửa ngồi nửa quì ở trước

mặt Hà Tiêu để lau mặt cho cô, động tác cực kì dịu dàng. Sau khi làm

xong tất cả, anh dùng tay bao bọc khuôn mặt của cô, làm cho cô hơi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ửng hồng của cô, anh nói: "Anh không biết dỗ dành

người khác, cho nên em đừng khóc nữa, có được không?"

Cảm nhận

được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, Hà Tiêu mới cảm giác bản thân như

đã sống lại. Cô nắm lấy tay của anh, kề sát lên mặt, một lúc sau mới

khàn khàn lầm bầm nói: "Không bao giờ quay lại chỗ đó làm nữa."

Trình Miễn khẽ cười, anh nhéo nhéo mặt của cô, theo lời của cô..., nghiêm

trang nói: "Vậy thì không đi nữa, ở nhà làm hậu cần cho anh, cũng không

phải là anh không nuôi nổi."

Vừa nghe anh nói như vậy, Hà Tiêu

không kìm được nở nụ cười. Nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, vẫn

cảm thấy sợ hãi, cả người không còn chút hơi sức nào. Trình Miễn đỡ Hà

Tiêu nằm trên giường, ném toàn bộ áo lông và đồng phục làm việc vừa rồi

bị trưởng phòng Lưu chạm vào ra ngoài, dùng chăn quấn cô lại một cách

chặt chẽ.

"Ngủ một lúc đi."

Hà Tiêu chớp chớp mắt nhìn anh: "Anh không phải đi sao?"

"Không đi nữa." Anh nói.

Lúc này Hà Tiêu mới yên tâm. Cô không phải người thích dính lấy người khác, nhưng nếu như vào giờ phút này anh ở bên cạnh cô, cô sẽ cảm thấy tốt

hơn rất nhiều.

Mặc dù vô cùng mệt mỏi, nhưng cứ nhắm mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được. Hà Tiêu mở mắt ra, đã nhìn thấy Trình Miễn đang ngồi ở một bên, cúi đầu nhìn cô. Cô suy nghĩ rồi nói: "Vừa rồi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!