Gần tới ngày xuất ngũ, công tác phục viên và chuyển nghề ở sư đoàn T cũng khẩn trương tiến hành. Bên ngoài thì đã đâu vào đấy, nhưng thực tế xử lý ở phía trên còn gặp rất nhiều vấn đề khó khăn. Nhất là liên quan đến việc đối nhân xử thế, Trình Miễn một lần nữa cảm nhận sâu sắc hàm ý của câu nói "Quân đội là một xã hội thu nhỏ".
Phó Liên Trưởng lão Ngô từng cười nhạo anh, sống trong quân đội ít nhất cũng hai mươi mấy năm rồi, đáng lẽ phải quen với việc này rồi.
Trình Miễn cũng chỉ có thể cười tự giễu. thật sự đã quen rồi, nhưng xảy ra trên đầu mình lại là một chuyện khác. Bây giờ anh nhìn những binh lính muốn giữ lại kia, ai anh cũng cảm thấy là hạt giống tốt, không nỡ để họ đi. Nhưng không biện pháp, chỉ tiêu lưu đội chỉ có từng ấy, anh còn phải cố gắng hết sức để xử lý sự việc công bằng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Thật là không dễ dàng.
Sát hạch tuyển chọn sĩ quan vốn nên tiến hành hai ngày trước, bởi vì vấn đề thời tiết, nên trong sư đoàn quyết định lùi lại. Ngày sát hạch, bởi vì Trình Miễn không thể đến xem trực tiếp, nên buổi sáng khi dọn cơm, tất cả đại đội xếp thành hàng ca hát ở trước phòng ăn, anh chỉ đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn, mà lắng nghe.
Nếu có thể, anh càng muốn đám binh sĩ này của anh có thể nắm tay nhau ra chiến trường, anh dũng giết địch. Mà không phải ở sân huấn luyện to như vậy, sử dụng tất cả vốn liếng, để cạnh tranh với người trong nhà. Vậy mà tình huống thực tế lại đúng như vậy, bộ đội không cần, cũng không giữ lại nhiều người như vậy. Cho nên ngày hôm nay, mặc kệ có sẵn lòng hay không, cũng phải có một số người rút khỏi thời hạn nghĩa vụ quân sự.
Quân đội, đặc biệt là khi có chiến tranh, chuẩn bị quân đội để đánh thắng trận, luôn luôn cần người tốt nhất.
Tốt nhất.
Trình Miễn giống như được uống viên thuốc an thần, sau khi ăn bữa sáng, vội vã dặn dò mấy câu với Chỉ đạo viên Từ Nghi và Phó Liên Trưởng lão Ngô, rồi lên xe đi lên sư bộ.
Hôm nay, thời tiết ở thành phố B không phải quá tốt, từ sáng sớm vẫn cứ âm u, không lâu sau bầu trời lác đác xuất hiện bông tuyết. Trình Miễn ngồi trong phòng họp, nhìn ra bên ngoài thấy bông tuyết đang bay xuống, tưởng tượng thấy lạnh cắt da cắt thịt, lại bị ấm áp trong phòng hun đến mức mệt mỏi dâng trào.
Ở bộ đội, nhất là bộ đội dã chiến ở sư đoàn T, rất hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, cho tới bây giờ đều là hai mắt luôn mở to, bận đến tối tăm mặt mũi. Đến cuối năm, lại càng thêm vội vàng, khi bản thân không có phương pháp, thì hận rằng mình không thể chém thành hai khúc mà sử dụng.
Mấy ngày nay, Trình Miễn đi ngủ cũng không có cảm giác ngon giấc. Bình thường bận rộn thì chẳng sao, bây giờ ngồi xuống, có cảm giác không chịu nổi, hai mí mắt không ngừng đánh nhau. Để giữ vững tỉnh táo, anh thẳng người, dùng sức nhéo nhéo mi tâm.
Thật vất vả chịu đựng đến khi kết thúc hội nghị, Trình Miễn lên tinh thần đứng lên, đặt bút kí lên phiếu thăm dò, rồi ra khỏi phòng họp.
Vừa đi ra ngoài, bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt có cảm giác lạnh lẽo, cộng thêm gió lạnh khẽ thổi, Trình Miễn hoàn toàn tỉnh táo. Anh nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi, có lẽ sát hạch buổi sáng đã kết thúc rồi.
Trong đầu đang nhớ đến ai đó, thì điện thoại di động vang lên. Gọi điện tới là Từ Nghi, cũng không để Trình Miễn chậm rãi hỏi kết quả khảo sát như thế nào, đầu bên kia sốt ruột nói: "Trình Miễn, Tống Hiểu Vĩ bị thương trong khỉ sát hạch, bây giờ đang đưa đến tổng viện quân khu, cậu họp xong thì đi thẳng đến đó nhé."
Trình Miễn chỉ cảm thấy đầu óc như nằm mơ: "Bị thương?"
"Không nói rõ ngay được, " âm thanh của Từ Nghi nghe vào hết sức mệt mỏi, "Đi bệnh viện trước đã, đến rồi nói."
Cúp điện thoại, Trình Miễn tiện tay ngăn một chiếc xe lại, rồi chui vào. Lên xe mới phát hiện người ngồi bên trong là Phó sư trưởng sư đoàn T của bọn anh, lúc này đi xuống cũng không kịp nữa rồi, Trình Miễn nhắm mắt nói rõ tình huống, Phó sư trưởng Thường không hỏi nhiều, trực tiếp bảo tài xế lái xe đến tổng viện quân khu.
Đến nơi, Phó sư trưởng Thường dặn dò anh: "Thời gian của tôi eo hẹp, nên không vào được, thay tôi chuyển lời, bảo Tống Hiểu Vĩ nghỉ ngơi chữa vết thương cho thật tốt đi."
"Vâng ạ!"
Trình Miễn đứng thẳng, giơ tay lên chào. Chờ xe của lão Thường đi xa, mới thu tay lại, nhấc chân đi vào đại sảnh bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu có không ít người của liên trinh sát, Trình Miễn bước nhanh tới, tìm Từ Nghi rồi hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Từ Nghi nâng mí mắt lên nhìn anh, thở dài một hơi, nói: "Chính là bệnh cũ ở ngang hông, buổi sáng kiểm tra môn học cơ sở dùng sức quá mạnh, nên lại tái phát. Còn có bờ vai của cậu ấy, lần trước bị thương cũng không chăm sóc tốt, hôm nay chạy 400m chướng ngại vật thì ngã từ trên tường cao xuống ——"
Còn lại Từ Nghi cũng không nói nữa, nhưng anh nghĩ Trình Miễn cũng đã hiểu.
Tống Hiểu Vĩ vẫn còn ở bên trong kiểm tra chưa ra ngoài.
Trình Miễn đứng yên tại chỗ mấy phút, bỏ mũ xuống, ngồi xuống bên cạnh Từ Nghi. Trong hành lang người đến người đi, ồn ào làm Trình Miễn hơi nhức đầu, anh khẽ nhíu mày nhắm mắt lại, hơi ngửa ra sau, tựa đầu lên trên tường.
Từ Nghi lẳng lặng ngồi cạnh anh trong chốc lát, mới nhỏ giọng mở miệng: "Theo tình hình này, sợ là Tống Hiểu Vĩ không ở lại được rồi."
"Đừng có kết luận nhanh như vậy." Trình Miễn mở mắt ra, nhìn về phía mấy binh lính cùng theo đến ở bên cạnh. Bọn họ đều là người đưa Tống Hiểu Vĩ ra ngoài, giờ phút này đang vô cùng lo lắng chờ ở ngoài cửa phòng cấp cứu. Anh không khỏi hạ thấp giọng, "Cho dù cậu ấy không qua sát hạch chuyên ngành, nhưng vẫn là một binh sĩ xuất sắc, điểm này trong sư đoàn có ai không hiểu rõ ràng?"
Từ Nghi muốn khuyên anh đừng suy nghĩ vấn đề đơn giản như vậy, nhưng mà anh làm việc chung với Trình Miễn hai năm, hiểu rất rõ tính cách của người này, thời điềm nào đó mà cố chấp thì sẽ vô cùng ngây thơ. Nói khó nghe một chút, thì chính là lừa mình dối người. Một người như vậy, vào thời điểm này, làm sao có thể nghe lọt lời của anh?
Đắn đo một lúc lâu, anh mới nói: "Cho dù được giữ lại, chỉ sợ cũng không thể ở lại tiểu đội mà chiến đấu. Không riêng gì bởi vì cậu ấy chịu những vết thương này, trên đường đến đây, mình nghe Trương Lập Quân nói, năm nay thân thể Tống Hiểu Vĩ cũng không tốt, bởi vì tham gia tỷ võ trong quân khu nên kiệt sức, bị ốm cũng không quan tâm, suýt nữa mệt mỏi đến mức bị hen suyễn!"
Trình Miễn sợ run lên: "Sao mình không nghe thấy cậu ta nói đến?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!