Ta nhìn cái bình sứ nhỏ kia.
"Hoàng đế bệ hạ có tâm bệnh sao?" – Ta hỏi.
Bà gật đầu: "Từ nhỏ đã mắc rồi, mỗi lần phát bệnh là đau đến xé lòng. Nếu không uống thuốc này, sợ là không sống được mấy năm nữa. Ai gia bất đắc dĩ mới nhờ đến ngươi."
Không sống được mấy năm nữa?
Ta trừng to mắt.
"Nó hận ai gia, nên chỉ cần là đồ của ai gia thì nó sẽ không nhận, không đụng tới. Ngươi ngàn vạn lần chớ nói là ai gia đưa cho."
13.
Khi Tề Ách đến tìm ta, ta đã nằm xuống giường.
Thấy hắn bước lại gần, ta liền dịch vào trong một chút, chừa ra chỗ cho hắn.
Hắn ngồi xuống mép giường, hỏi ta: "Hôm nay đến chỗ Thái hậu sao?"
Ta ngồi dậy, nghiêm túc đáp: "Tề Ách, Thái hậu nói ngài có tâm bệnh."
Thái hậu là người xấu, ta sợ bà gạt ta.
Hắn khựng lại một chút, rồi dưới ánh nhìn căng thẳng của ta, nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy có đau không?"
Ta bò đến bên hắn, đưa tay ra sờ loạn lên n.g.ự. c hắn.
Cứng cứng.
Chẳng giống ta chút nào cả.
Hắn buồn cười, nắm lấy tay ta, nhẹ kéo một cái đã lôi ta vào lòng.
"Lan Lan thổi cho ta đi, thổi rồi là không đau nữa."
Đôi lông mày cùng khóe mắt hắn cong lên, trông còn đẹp hơn cả lần đầu ta gặp hắn.
Ta gật đầu, nằm trong n.g.ự. c hắn tìm tư thế thích hợp rồi bắt đầu thổi vào n.g.ự. c hắn.
Vừa thổi được hai cái, hắn liền đưa tay bịt miệng ta lại.
Chưa kịp phản ứng, hắn đã trở mình đặt ta nằm lại trên giường.
Ánh mắt hắn lúc này trầm xuống, nhưng nơi chân mày và đuôi mắt lại mang theo một chút ấm áp dịu dàng như tuyết tan dưới nắng xuân.
Yết hầu hắn khẽ chuyển động.
"Không đau nữa sao?" – Ta mơ hồ hỏi qua kẽ tay hắn.
Hắn vội vàng buông tay ra, ngồi thẳng dậy.
Một lúc lâu sau mới khẽ thở dài.
Mùi trầm hương trên người hắn rất nồng, trong đó còn xen chút vị ngọt.
"Lan Lan."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!