Lúc học nữ công, chỉ bị kim chích vào tay thôi mà cũng đau c.h.ế. t đi được.
Cây kiếm dài thế kia đ.â. m trúng người, chắc đau lắm.
Tên thích khách cúi đầu nhìn cái gối, khẽ chửi một tiếng rồi quay kiếm định đ.â. m về phía ta.
Ta sợ hãi lùi lại hai bước, nhưng bị vấp phải bậc cửa.
Chưa kịp ngã xuống thì một bóng đen lướt qua, kéo ta ôm vào lòng.
Một tay hắn bịt mắt ta, tay còn lại phóng ra đoản đao.
Chỉ nghe thấy tiếng kẻ kia rên rỉ, rồi có vật gì nặng nề ngã xuống đất.
"Đem đi xử lý."
Giọng Tề Ách lạnh như băng vang lên ngay trên đầu ta.
Ta mừng rỡ gỡ tay hắn ra, ngẩng đầu nhìn lên, đúng là gương mặt tuấn tú của Tề Ách!
Lý công công đứng không xa, khom người cung kính nói:
"Bệ hạ, Thuần phi nương nương nói muốn thị tẩm."
Tề Ách khẽ nhướng mày.
Hắn hỏi ta: "Hết giận rồi à?"
Ta phồng má, rút khỏi vòng tay hắn, kéo hắn lại gần rồi nhìn trái nhìn phải.
Thấy trên người hắn không có vết thương nào, lúc ấy ta mới khóc nức nở.
Hắn có vẻ bị dọa, ngón tay lạnh lẽo luống cuống lau nước mắt trên má ta:
"Bị dọa sợ à?"
"Nếu tối nay ngài đến chỗ ta ngủ, có phải sẽ không gặp người xấu không?"
Ta rưng rưng hỏi, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lý công công lặng lẽ lui ra ngoài, khép cửa điện lại.
Ánh trăng mát mẻ rọi qua ô cửa sổ hé mở, phủ kín trong mắt Tề Ách.
Trong đôi mắt vốn đen kịt của hắn như có mấy vì sao lấp lánh.
"Thẩm Lan."
Hắn ôm ta vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ta, "Đến hôm nay ta mới biết, trên đời này không phải chỉ toàn là yêu ma quỷ quái, mưu mô quỷ kế."
Ta sụt sịt: "Yêu ma quỷ quái là gì?"
Hắn bật cười khe khẽ.
Mùi trầm hương đậm đà lại thoang thoảng quanh người hắn.
Thơm lắm.
"Nàng không cần biết. Nàng chỉ cần biết, nàng không giống với tất cả mọi người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!