Chương 5: (Vô Đề)

Tề Ách thì như vừa nghe được chuyện gì thú vị, bật cười khẽ hai tiếng rồi quay sang Lý Tinh Chỉ: 

"Bây giờ đã biết vì sao trẫm không đến gặp ngươi chưa?"

10.

Lý Tinh Chỉ là lảo đảo rời khỏi Cảnh Hòa cung.

Hồng Trần Vô Định

Đợi nàng ta đi rồi, Tề Ách mới buông ta ra: 

"Ngươi cũng lanh lợi lắm. Lần này nàng ta về không biết phải tắm bao nhiêu lần cho hết mùi."

Thế nhưng ta lại chẳng hề vui vẻ gì vì được hắn khen.

"Ngài vì sao lại có hai phi tử?" 

Ta lùi lại vài bước, chống nạnh nhìn hắn hỏi.

Hắn hẳn là không ngờ ta sẽ hỏi chuyện ấy, hơi sững ra một chút.

Đậu Đậu đứng sau lưng ta, kéo nhẹ vạt áo, muốn nhắc ta giữ gìn lời nói.

Nhưng ta đã hoàn toàn quên mất những điều phụ thân và các ma ma từng dạy, trong lòng chỉ thấy rõ một điều, ta bị lừa rồi.

"Vậy Lan Lan cảm thấy trẫm nên có mấy phi tử?" 

Giọng Tề Ách nhẹ nhàng, mang theo ý cười, nghe rất dễ chịu.

Ta rất thích hắn.

Thích dáng vẻ hắn, thích giọng nói của hắn, cũng thích mùi trầm hương nhè nhẹ luôn vương trên người hắn.

Chính vì vậy ta mới bằng lòng làm Thuần phi nương nương của hắn.

Nghĩ đến đó, trong lòng ta càng thêm tức giận.

"Tất nhiên là chỉ được có một." 

Ta ngẩng đầu trừng mắt với hắn: 

"Phụ thân ta chỉ có một mình mẫu thân là thê tử. Ngài vì sao lại có đến hai người?"

Hắn nghe vậy khẽ bật cười, nhưng thấy gương mặt ta giận dỗi, nụ cười trên môi cũng dần thu lại.

"Ta không giống phụ thân ngươi." – Hắn nhẹ giọng đáp.

"Vì sao không giống?" – Ta vẫn không hiểu.

Hắn đi đến bên ta, vòng tay ôm lấy eo ta, cùng ngồi xuống giường: 

"Ta là hoàng đế. Hoàng đế thì khác với người thường."

Ta càng nghe càng mơ hồ, đến quên cả tức giận, chỉ ngồi trong lòng hắn, nghiêng đầu hỏi lại: 

"Hoàng đế chẳng phải là người lớn nhất trong thiên hạ sao? Người lớn nhất thì chẳng phải muốn thế nào cũng được ư?"

Hắn thở dài một hơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!