Chương 5: Nghe nói cậu nhìn thấy họ đánh nhau?

Bố cục nhà họ Trình không khác mấy so với nhà Tiết Tư Đồng, chỉ là diện tích có phần rộng rãi hơn. Trình Yến cao mét tám, đứng trước mặt cô, cao hơn hẳn một cái đầu, bóng dáng anh bao phủ lên người cô như một cái bóng dài. Cổ áo đồng phục mùa hè của anh chỉ cài đúng một nút, không biết có phải mới ngủ dậy không mà tóc hơi rối, giữa hàng mày vẫn còn vương chút mệt mỏi lơ mơ.

Vì đứng ngược sáng, Trình Yến lúc này trông hệt như một ma vương ẩn mình trong bóng tối. Mọi hành động của anh đều khiến Tiết Tư Đồng nhớ lại chuyện đáng sợ xảy ra vào buổi hoàng hôn hôm đó.

Cô vô thức nuốt nước bọt, tay nắm quai cặp càng lúc càng siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch. Cơ thể cô cứng đờ, lùi lại một bước, lắp bắp nói: "Dì ơi, cháu… cháu không ở đây đâu, cháu… cháu muốn về nhà…"

Đúng lúc này, dì Trần vừa rót nước xong quay lại thì thấy Tiết Tư Đồng với vẻ mặt vừa sợ vừa hoảng, đang nắm chặt quai cặp chuẩn bị rời đi. Dì lập tức giữ lấy cô, quay lại thì thấy Trình Yến vẫn đứng yên đó như bình thường, không nói cũng không làm gì. Biểu cảm trên mặt anh chẳng khác gì dì, đều là mờ mịt ngơ ngác.

Dì Trần nhìn anh bằng ánh mắt ra hiệu: "Con đã làm gì thế?"

Trình Yến nhún vai đầy vô tội: "Con cũng muốn biết."

Dì Trần đặt ly nước sang bên, giữ Tiết Tư Đồng lại rồi nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì thế? Nó bắt nạt con ở trường à?"

Tiết Tư Đồng lập tức lắc đầu: "Không có ạ."

Dì Trần thấy khó hiểu, lại hỏi: "Vậy sao không ở với dì nữa? Con nhớ nhà hay nhớ ba mẹ rồi?"

Cô không trả lời, khiến dì Trần nghĩ rằng mình đã đoán đúng nên vội dỗ dành: "Ba mẹ con sắp về rồi, nhanh thì tuần sau là đón con về nhà. Giờ con ở nhà một mình, mọi người không yên tâm nên cứ ở tạm với dì đi. Có chuyện gì thì cứ nói với dì, nếu Trình Yến bắt nạt con thì cứ nói, dì sẽ xử lý nó, được không?"

Trình Yến bỗng dưng bị dọa cho một trận thì nhướng mày, định mở miệng phản bác vài câu nhưng lại sợ dọa Tiết Tư Đồng nên đành ngậm miệng.

Tiết Tư Đồng không giấu nổi sự kháng cự trong lòng, thậm chí còn biểu lộ rõ trên gương mặt và hành động khi biết mình phải sống chung dưới một mái nhà với anh. Dì Trần khuyên mãi không được, cuối cùng đành gọi điện cho Tiết Tùng Bạch.

Sau một hồi khuyên nhủ qua điện thoại, ông Tiết mới tạm xoa dịu được cảm xúc kích động của con gái. Cô biết mình không thể tự quyết định chuyện này, lại thấy mẹ sắp mắng mình nữa nên đành cúp máy, miễn cưỡng chấp nhận thực tế.

Sau khi trả điện thoại lại cho dì Trần, Tiết Tư Đồng mới phát hiện Trình Yến không biết đã đi đâu mất. Cô thở phào nhẹ nhõm, theo dì Trần vào phòng ngủ đã dọn sẵn.

"Con có mang theo quần áo không?" dì Trần hỏi.

Tiết Tư Đồng gật đầu: "Có ạ."

"Vậy tốt." Dì dẫn cô làm quen với bố cục trong nhà, "Con cứ thu xếp trước đi, chút nữa cơm chín dì sẽ gọi con."

Cô gật đầu lần nữa, lễ phép đáp: "Vâng, cảm ơn dì."

Dì Trần rời khỏi phòng rồi lại quay vào một bước, nói thêm: "Tuy dì không biết vì sao con lại phản ứng mạnh như vậy khi thấy A Yến, nhưng thằng bé là một đứa rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng… Nếu nó bắt nạt con, nhất định phải nói với dì, biết chưa?"

Tiết Tư Đồng dần nhận ra, bất kể là cô chủ nhiệm hay dì Trần, khi nhắc đến Trình Yến đều có thói quen thêm vào một câu: "Mặc dù…"

Chính cái "mặc dù" này khiến cô càng thêm sợ hãi và hoang mang.

Ai cũng nói cậu ta là học sinh giỏi, là đứa trẻ ngoan. Thế nhưng nếu thực sự như vậy, tại sao mỗi lần nhắc tới lại phải thêm một câu "mặc dù"?

Cô không rõ, mà cũng chẳng muốn tìm hiểu làm gì.

Ba mẹ cô nói dì Trần từng gặp cô hồi cấp hai, nhưng Tiết Tư Đồng không có chút ấn tượng nào. Dù vậy, đã là sống nhờ nhà người ta thì phép tắc cơ bản cô vẫn hiểu.

Buổi tối hôm đó, Trình Yến không ăn cơm ở nhà. Cô không biết anh đi đâu, dì Trần bảo chắc snb hẹn bạn ra ngoài chơi bóng. Thế là bữa cơm hôm ấy chỉ có Tiết Tư Đồng và dì Trần ăn với nhau.

Ăn xong, cô chủ động muốn rửa chén giúp nhưng bị dì từ chối. Tuy vậy, sợ cô thấy áy náy nên dì giao cho cô nhiệm vụ quan trọng là mang rác đi vứt.

Ở Kim Thành Nhã Cư đã vài ngày, Tiết Tư Đồng đã quen đường đi vứt rác. Sau khi xong việc, cô đeo tai nghe tản bộ trong công viên khoảng nửa tiếng mới quay về.

Trong tai nghe vang lên giọng nói chuẩn mực của bài luyện nghe tiếng Anh, cô lúc thì luyện nói theo, lúc thì bị hoa cỏ bên đường thu hút mà bỏ lỡ vài đoạn.

Ban đêm ở Nam Du không còn cái nóng oi bức ban ngày, những cơn gió nhẹ thổi qua cuốn đi phần nào sự oi ả còn sót lại.

Khi Tiết Tư Đồng trở lại căn hộ 406 đơn nguyên 2, cô gõ cửa một lúc không ai mở, mới sực nhớ hình như trước khi đi dì Trần có nói là phải ra ngoài một lát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!