Chương 45: (Vô Đề)

Trình Yến cả đời này cũng không ngờ rằng lời tỏ tình đầu tiên của mình lại dành cho Tề Thư Dương.

Khi nói ra câu "Tớ thích Tề Thư Dương", Trình Yến nhìn thấy trong mắt Tiết Tư Đồng là vẻ kinh ngạc và bàng hoàng.

Anh muốn giải thích, nhưng dưới sự chọc phá của Tề Thư Dương, càng nói lại càng rối, đành quay lại tiếp tục nướng xiên.

Sau khi về nhà, Tiết Tư Đồng khóa cửa phòng rồi bắt đầu nghiên cứu cuộc thi mỹ thuật. Trong lúc đó, cô nhận được cuộc gọi từ Hứa Giai Di.

"Bạn Tiểu Tiết à, cậu và người trong lòng cậu sao rồi?"

Tiết Tư Đồng kẹp điện thoại giữa vai và má, tay thì thu dọn dụng cụ vẽ trên bàn. Vừa nhắc đến Trình Yến, tay cô hơi khựng lại: "Gần đây tớ thấy cậu ấy rất kỳ lạ."

Hứa Giai Di nghe thấy có chuyện tám là lập tức hứng thú, "Kỳ lạ chỗ nào?"

"Cậu ấy hình như đối xử với tớ tốt hơn trước rất nhiều, không giống lúc mới quen."

Tiết Tư Đồng cũng không chắc chắn, nhưng mấy ngày nay cô cảm thấy Trình Yến tiếp xúc với mình nhiều hơn hẳn học kỳ trước.

Ví dụ như lần cô từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy anh đứng ngoài cửa hỏi cô có chỗ nào không khỏe.

Ví dụ như khi thấy mẹ cô không vui, anh đòi ôm.

Ví dụ như khi đi núi Phượng Hoàng cầu nguyện, anh phát hiện vết thương trên tay cô rồi bôi thuốc cho cô.

Ví dụ như lúc cô gặp nguy hiểm, anh lại xuất hiện đúng lúc để bảo vệ cô, thậm chí còn bị thương.

Ví dụ như khi cô buồn, anh đánh trống an ủi cô, động viên cô tiếp tục theo đuổi ước mơ và còn cả ly nước đường đỏ ấm áp nữa…

Tiết Tư Đồng kể hết những chuyện này cho Hứa Giai Di nghe, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, mãi đến khi cô dọn dẹp xong đồ đạc, Hứa Giai Di mới uể oải lên tiếng.

"Có khi nào cậu ấy cũng thích cậu đấy?"

Tiết Tư Đồng không phủ nhận nhưng cũng chẳng khẳng định, hoặc nói đúng hơn là cô không dám nghĩ đến điều đó.

"Nhưng ai cũng bảo cậu ấy là người nhiệt tình, đối xử với ai cũng tốt mà."

Lúc mới chuyển đến Nam Du, cô đã nghe không ít người kể về những chuyện anh hùng của Trình Yến. Chỉ cần là học sinh trường Nhất bị người ngoài ức hiếp, bất kể nam nữ, Trình Yến đều ra mặt giúp đỡ, dần dần trở thành một truyền kỳ trong trường.

Hứa Giai Di lại không nghĩ thế, "Tớ thấy chưa chắc. Cậu cảm thấy cậu ấy đối xử với cậu và người khác giống nhau thật sao?"

Tiết Tư Đồng ngồi bên giường, nghiêm túc suy nghĩ. Nếu hôm đó là bạn nữ khác, có lẽ Trình Yến cũng sẽ giúp đỡ thôi.

Giọng Hứa Giai Di vẫn vang lên.

"Nếu là Lộc Miêu Miêu, cậu ấy có đắp áo cho cô ấy không? Có đánh trống an ủi cô ấy khi buồn, cổ vũ cô ấy cố gắng theo đuổi ước mơ, chụp ảnh suốt buổi thể thao không?"

"Lần trước sự việc có người cầm dao tấn công, chẳng phải cậu ấy còn che chắn cho cậu? Lần này dù đang trong lúc huấn luyện đặc biệt cũng chạy ra bảo vệ cậu, rồi còn nói không có ý nghĩa nữa."

Tiết Tư Đồng trong lòng rối như tơ vò. Cô không biết Trình Yến dành cho mình là thứ tình cảm gì. Những ngày qua, nhiều khoảnh khắc khiến cô tưởng rằng Trình Yến thật sự thích mình, nhưng mỗi lần ý nghĩ đó vừa chớm nở, cô lại vội vàng dập tắt.

Cô biết, có hy vọng là sẽ có thất vọng nên cô không dám mong chờ điều gì cả.

Thấy cô im lặng, Hứa Giai Di lại nói tiếp: "Mà này, tên thiên tài Hóa học bên cậu cũng đẹp trai phết đấy nhỉ."

Tiết Tư Đồng hoàn hồn lại, "Hà An Hằng hả?"

Hứa Giai Di: "Ừm, gửi WeChat của cậu ta cho tớ đi."

Tiết Tư Đồng chợt tỉnh: "Cậu… chẳng lẽ là…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!