Chương 40: Đút cô ăn kẹo.

Về đến nhà họ Trình, Tiết Tư Đồng quen đường quen nẻo đi lấy hộp thuốc. Trình Yến tiện tay ném chìa khóa lên tủ giày ở cửa rồi xách một đôi dép lê màu hồng đặt bên cạnh bàn trà.

Đợi Tiết Tư Đồng xách hộp thuốc tới, anh chỉ vào đôi dép: "Mang vào trước đã."

Tiết Tư Đồng mang dép xong liền ngồi xổm xuống bên bàn trà, mở hộp thuốc, lấy ra dung dịch iod và tăm bông, động tác gọn gàng ngăn nắp.

Trình Yến tựa người lên ghế sofa như không có xương, vừa cười vừa nhìn cô gái đang chuẩn bị thuốc sát trùng cho mình.

Trước đây sau mỗi lần đánh nhau, vết thương của anh gần như chẳng được xử lý gì. Trình Yến luôn cảm thấy mình là đàn ông con trai, chút thương tích mà còn phải sát trùng thì quá ẻo lả rồi.

Nhưng bây giờ nhìn Tiết Tư Đồng chuẩn bị thuốc men cho mình, anh nghĩ, ẻo lả thì sao chứ?

Tiết Tư Đồng một tay cầm tăm bông tẩm iod, tay kia đưa ra trước mặt anh. Đợi Trình Yến ngoan ngoãn đưa cánh tay chi chít vết thương ra, cô ấn nhẹ tăm bông lên vết cắt, giọng có phần oán trách: "Đã nói là không được đánh nhau mà."

Trình Yến kêu oan: "Oan thật đấy, tụi nó ra tay trước mà."

Đúng lúc đó, điện thoại bàn trong nhà reo lên, Trình Yến nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng của Trần Ánh Hà, trước tiên gọi "Trình Đại Hải", sau nghe thấy giọng Trình Yến thì tưởng mình nghe nhầm.

"Trình Yến? Con đang ở nhà à?"

Trình Yến đáp: "Không ạ."

Rồi cúp máy.

Tiết Tư Đồng: "…"

Cánh tay vẫn còn đau âm ỉ, Trình Yến nhíu mày nhìn cô: "Em gái Tư Đồng, nhẹ tay chút được không? Đau quá."

Tiết Tư Đồng lúc này mới dịu tay lại, rồi lấy nước muối sinh lý ra xử lý vết thương ở khuỷu tay và cánh tay cho anh.

Tay anh không bị thương nặng, nhưng với Tiết Tư Đồng người chưa từng thấy cảnh này thì cũng đủ khiến cô sốc.

Trên cánh tay là bốn năm vết thương rỉ máu, có vết trầy, vết cào, vết bầm như bị vật nặng đánh trúng.

Ngoài những vết thương mới, còn không ít sẹo cũ, rõ nhất là một vết sẹo dài như vết dao chém.

Tiết Tư Đồng chăm chú nhìn vết sẹo ấy đến ngẩn người, đến nỗi rót quá tay nước muối mà không hay.

Trình Yến cầm lấy chai nước muối từ tay cô: "Nghĩ gì vậy?"

Tiết Tư Đồng lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không phải cậu đang trong trại huấn luyện đặc biệt sao?"

"Ừ, hôm nay được nghỉ." Trình Yến đặt chai nước muối lên bàn.

Tiết Tư Đồng cũng không hỏi thêm. Cô giúp anh bôi thuốc xong liền lấy gạc y tế ra, chưa kịp xé thì giọng Trình Yến lại vang lên.

"Không cần băng đâu, không nghiêm trọng, xử lý sơ là được rồi."

Tiết Tư Đồng nghĩ một lúc, lấy từ túi ra một miếng băng cá nhân, Trình Yến lại từ chối: "Cái đó cũng không cần."

Tiết Tư Đồng ngẩng lên nhìn anh: "Không dán thì vết thương dễ dính bụi."

Trình Yến rụt tay lại: "Tớ là đàn ông con trai, dán băng cá nhân nhìn kỳ lắm, không cần đâu." Lần trước băng gạc dày quá, anh còn thấy phiền muốn chết.

Tiết Tư Đồng không trả lại miếng băng cá nhân vào hộp thuốc, vẫn giữ tư thế định xé ra, nhìn anh, vẫn câu đó: "Cậu bị thương là vì bảo vệ tớ, tớ phải có trách nhiệm với cậu. Tớ đề nghị nên dán."

Trình Yến cúi đầu, bất ngờ chạm vào ánh mắt trong veo của cô. Dưới ánh đèn chùm, đôi mắt vốn đã sáng của cô giờ càng trở nên lung linh hơn, lời nói ra nghe như là đang thương lượng, nhưng ngữ khí lại không hề giống đang thương lượng chút nào.

Trình Yến thua trận, đành giơ tay ra, như sắp bị áp giải ra pháp trường, nhắm chặt mắt: "Được được được, dán đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!