Đối mặt với sự dẫn dắt vừa áp lực vừa mê hoặc của Trình Yến, trong lòng Tiết Tư Đồng như có một bầy bướm bay loạn, đập cánh tán loạn không có phương hướng. Cuối cùng, chính cô cũng không biết mình đã ôm lấy Trình Yến như thế nào.
Chỉ hai giây, cô đã vội buông tay, chạy thẳng vào tòa nhà số 3 trong khu chung cư, không dám ngoảnh đầu lại xem Trình Yến phản ứng ra sao, tâm trạng có tốt hơn chưa.
Chạy đến trước cửa nhà, hơi thở Tiết Tư Đồng vẫn chưa điều chỉnh được, không rõ là vì chạy gấp hay vì quá hồi hộp.
Cô hít sâu mấy lần, đợi hơi thở ổn định rồi mới dám lấy chìa khóa mở cửa. Cô cứ tưởng bố mẹ đã ngủ rồi, nào ngờ vừa nhẹ nhàng thay giày bước vào đã thấy Hứa Tần đang ngồi trên ghế sofa ôm Tiết Tử Ý.
Hứa Tần thấy Tiết Tư Đồng về, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dò xét: "Đi đâu mà giờ này còn mới về?"
Tiết Tư Đồng trả lời thật thà: "Con đến hiệu sách đọc sách."
Hứa Tần bán tín bán nghi liếc nhìn đồng hồ treo tường: "Hiệu sách nào mở muộn vậy? Con đừng học thói nói dối từ sớm."
Tiết Tư Đồng mím môi: "Con không có nói dối."
Hứa Tần ôm Tiết Tử Ý đi đến trước mặt cô, đưa em bé cho cô: "Con bế em một lát, vừa mới ngủ, đừng động mạnh làm em tỉnh."
Tiết Tư Đồng vội đặt cặp lên sofa, hai tay đón lấy Tiết Tử Ý.
Hứa Tần xoay cổ vai mỏi mệt: "Mẹ đi tắm cái đã, con nhớ đừng đánh thức em, em mà quấy lên thì mệt lắm."
Tiết Tư Đồng không dám nói lời nào, chỉ gật đầu ra hiệu.
Hứa Tần cầm quần áo vào phòng tắm, Tiết Tư Đồng nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, bắt chước động tác mà Tiết Tùng Bạch dạy cô để bế em. Tuy còn hơi vụng về, nhưng mấy hôm nay bế nhiều nên cũng dần quen tay.
Từ khi Tiết Tử Ý sinh ra, hầu như đều do Tiết Tùng Bạch và Hứa Tần chăm sóc, Tiết Tư Đồng rất ít có cơ hội ở riêng với em. Một phần vì Hứa Tần lo cô không biết chăm trẻ sơ sinh, sợ làm đau em, phần khác vì cô sắp lên lớp 12, không muốn ảnh hưởng việc học của cô.
Giờ phút này ôm lấy Tiết Tử Ý, Tiết Tư Đồng tỉ mỉ quan sát em trai trong lòng. Quả thật giống như họ hàng nói, cậu bé sinh ra còn đẹp hơn cả cô, lông mày đôi mắt giống mẹ, miệng giống ba, hoàn toàn thừa hưởng điểm mạnh của cả hai, tránh được mọi khuyết điểm.
Em bé ngủ say, không biết đang mơ gì mà thỉnh thoảng còn mấp máy miệng, như đang ăn món gì ngon lắm.
Tiết Tư Đồng bắt chước cách Hứa Tần dỗ ngủ, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai em. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh lúc nãy trước cổng khu chung cư hiện lên trong đầu cô. Trình Yến hỏi cô bình thường dỗ em trai thế nào, rồi cảnh hai người ôm nhau khiến má cô lập tức đỏ bừng.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, tay cô dừng lại giữa không trung. Đúng lúc ấy, em bé trong lòng đột nhiên thức dậy, khóc ré lên mà không hề báo trước.
Tiết Tư Đồng luống cuống không biết làm gì. Rõ ràng cô không đánh thức, cũng không làm đau em, không hiểu sao lại khóc to như vậy.
Nghe thấy tiếng khóc, Hứa Tần lập tức tắm xong chạy ra. Thấy Tiết Tư Đồng đang luống cuống bế Tiết Tử Ý đang khóc, bà cau mày, vừa mặc áo khoác vừa bước nhanh tới bế lại em bé, không quên trách mắng cô: "Mẹ đã dặn con phải nhẹ nhàng đừng đánh thức em rồi, sao lại không chịu nghe vậy?"
Tiết Tư Đồng cảm thấy oan ức: "Con không có."
Hứa Tần vừa dỗ em vừa lườm cô một cái: "Không có? Lúc mẹ giao cho con, em vẫn còn ngủ ngon lành, mới có chút thời gian mà bị con làm tỉnh. Giờ thì mẹ khỏi nghỉ ngơi luôn rồi."
Tiết Tư Đồng biết nói gì cũng vô ích, đành im lặng.
Hứa Tần vẫn chưa hết giận: "Sau này không được về muộn như vậy nữa, tan học là phải về ngay trông em, mẹ ở nhà một mình chăm con, sớm muộn gì cũng mệt chết."
Tiết Tư Đồng nhỏ giọng: "Nhưng con còn có tiết tự học buổi tối."
Hứa Tần nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh: "Nếu tiết tự học mà về quá muộn thì khỏi học luôn đi. Dù gì tự học cũng là làm bài tập, về nhà làm cũng được."
Thấy cũng đã muộn, Hứa Tần bế Tiết Tử Ý chuẩn bị vào phòng: "Cứ vậy đi, sau này tan tiết tự học là về ngay. Nếu vẫn về muộn thì khỏi học nữa. Đừng nói với mẹ là đi hiệu sách đọc sách, ở nhà chẳng đọc được sao? Không thể giúp mẹ san sẻ việc nhà một chút à?"
Nói xong, Hứa Tần ôm Tiết Tử Ý vào phòng.
Tiết Tư Đồng buồn bã mang cặp về phòng. Đợi tắm xong rồi đem đồ giặt ra phơi thì cũng đã hơn một tiếng trôi qua.
Cô về lại phòng, ôm một cuốn tạp chí tiếng Anh chui vào chăn đọc. Lúc này điện thoại bên giường "đinh đông" vang lên, cô còn chưa kịp cầm lên thì đã "đinh đinh đông đông" mấy tiếng liên tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!