Nhà họ Tiết ở Nam Du không có mấy người thân, Tiết Tùng Bạch và Hứa Tần nhất trí quyết định về Tây Vu ăn Tết, tiện thể tổ chức tiệc đầy tháng cho Tiết Tử Ý.
Tiết Tư Đồng biết được tin này vào đúng ngày khởi hành. Lúc ấy Hứa Tần đã thu dọn hành lý cho em bé xong xuôi mới báo cho cô biết sẽ về Tây Vu. Dù đã quen với kiểu mẹ nói gì là phải nghe nấy, nhưng đột ngột thế này thì đúng là lần đầu tiên, đến cả hành lý cô cũng chưa kịp thu xếp.
Hứa Tần thấy cô đứng ngây ra tại chỗ, thúc giục: "Chờ ba con về là mình đi luôn đấy, còn đứng đó làm gì, mau đi dọn đồ đi."
Tiết Tư Đồng đành phải nhanh chóng nhét đồ dùng cá nhân và quần áo dày vào vali. Vừa kéo xong dây kéo thì Tiết Tùng Bạch đã về tới, cô cũng không kịp nghỉ ngơi, liền phụ đưa hành lý lên xe. Đến khi được thở phào thì cô đã ngồi trên chuyến bay hướng về Tây Vu rồi.
Vừa ngồi xuống, Tiết Tư Đồng định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trình Yến, nhưng tiếp viên hàng không liền nhắc nhở hành khách tắt máy hoặc bật chế độ máy bay. Thấy Hứa Tần ngồi cạnh đang nhìn mình, cô đành phải tắt máy rồi nhét vào túi áo.
Hứa Tần liếc xéo cô, ánh mắt dò xét: "Mẹ thấy dạo này con cứ ôm điện thoại mãi đấy."
Tiết Tư Đồng hơi chột dạ, theo phản xạ mím môi: "Không có mà mẹ."
Không rõ Hứa Tần có tin hay không, nhưng bà cũng không truy hỏi, chỉ dặn: "Đừng suốt ngày chỉ lo chơi điện thoại, nhiệm vụ bây giờ là học hành tử tế, sau này muốn chơi bao nhiêu cũng được."
Nói rồi chìa tay ra: "Đưa đây, để mẹ giữ cho."
Tiết Tư Đồng vô thức giữ chặt túi áo: "Con còn phải dùng điện thoại nghe bài nghe tiếng Anh, còn phải tra tài liệu nữa mà."
Hứa Tần không tin, tay lại đưa về phía cô, im lặng.
Sự im lặng cùng hành động tiếp theo của bà nói lên một điều: nếu không tự đưa ra thì bà sẽ giật lấy.
Tiết Tư Đồng đành phải ngoan ngoãn đầu hàng. Cô vừa định thò tay vào túi thì nghe giọng ba Tiết ngồi bên ghé tai thì thầm: "Mẹ đứa nhỏ à, Tử Ý tỉnh rồi, em dỗ đi."
Hứa Tần lập tức đưa tay ôm lấy Tiết Tử Ý từ tay Tiết Tùng Bạch, vừa dỗ con xong còn không quên nhắc Tiết Tư Đồng: "Không được phụ thuộc điện thoại quá, nếu để mẹ phát hiện là mẹ tịch thu đấy, nghe chưa?"
Tiết Tư Đồng nhẹ nhàng thở phào: "Con biết rồi ạ."
Sau đó lấy bài phân tích văn ngôn cổ ra đọc, mắt thì nhìn vào sách, nhưng tâm trí lại sớm bay về phía người nào đó ở Nam Du rồi.
Mà lúc này, tại tầng 2 khu Kim Thành Nhã Cư ở Nam Du.
Trình Yến ngủ đến tận trưa mới lồm cồm bò dậy, nhớ ra buổi chiều có hẹn với Tiết Tư Đồng đi thư viện liền vội vàng rửa mặt đánh răng.
Thấy thời gian gấp quá, anh còn chưa kịp ăn trưa đã chuẩn bị ra ngoài thì bị Trần Ánh Hà gọi giật lại: "Đi đâu mà chạy như bị rượt thế?"
Trình Yến đang đứng ở cửa đi giày: "Hẹn với hàng xóm ra thư viện."
Trần Ánh Hà đặt đĩa thức ăn lên bàn: "Tư Đồng hả?"
"Con ấy sáng nay về Tây Vu rồi mà, con không biết à?"
Trình Yến khựng lại giữa lúc đang đi giày: "Về Tây Vu rồi?"
Trần Ánh Hà gật đầu: "Ừ, sáng sớm cả nhà bốn người đi luôn rồi."
Trình Yến đá giày ra, quay lại bàn ăn, giọng mang theo ý cười tự giễu: "Ngủ lú luôn rồi."
Trần Ánh Hà cười: "Mẹ đã bảo rồi, thức khuya hại não đấy con ạ."
Trình Yến: "……"
——
Từ sau khi bị Hứa Tần nhắc nhở trên máy bay, Tiết Tư Đồng không dám lấy điện thoại ra trước mặt mẹ nữa, sợ bị bà nhìn thấy rồi tịch thu.
Ra khỏi sân bay, cậu của cô Hứa Tân Hoa đã chờ sẵn từ lâu. Cả nhà lên xe về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!