Chương 27: Dọn về nhà ở

Tiết Tư Đồng cầm chiếc móc khóa Trình Yến tặng, suốt cả đường đi cứ mân mê ngắm nghía, trên gương mặt không giấu nổi vẻ hân hoan rạng rỡ.

Trình Yến hiếm khi thấy cô vui đến mức không hề che giấu như vậy, bèn hỏi vì sao cô lại vui thế.

Tiết Tư Đồng bịa ra lý do rằng trước đây chưa từng đến thủy cung, hôm nay đến đó có tư liệu để viết nhật ký tuần. Nhưng thật ra, điều khiến cô vui là vì chiếc móc khóa ấy, không chỉ đơn giản là móc khóa, mà còn là chiếc móc treo hình cá heo.

Anh nói chỉ là tiện tay mua thôi, vậy mà anh lại nhớ cô thích cá heo. Chỉ riêng điểm đó thôi, với Tiết Tư Đồng mà nói, giống như một người khát khô giữa sa mạc cuối cùng nhận được một giọt nước, mặc dù ít ỏi, nhưng ngọt lành vô cùng.

Trong bí mật không ai biết đến của cô, việc anh nhớ một sở thích nhỏ của cô đã là điều đáng mừng vô hạn.

Chỉ tiếc rằng niềm vui ấy vừa bước vào cửa nhà liền chấm dứt.

Lúc Trình Yến và Tiết Tư Đồng về đến nơi, Tiết Tư Đồng thấy ba mình Tiết Tùng Bạch đang trò chuyện rôm rả cùng Trình Đại Hải và Trần Ánh Hà.

Thấy hai người trở về, Trần Ánh Hà nở nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Đấy, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Tùng Bạch này, anh xem Tiểu Đồng ở nhà em sống chẳng phải rất tốt sao?"

Tiết Tùng Bạch quay sang nhìn con gái, gật đầu tỏ vẻ hài lòng: "Đúng vậy, nhìn bằng mắt thường cũng thấy gương mặt Tiểu Đồng đầy đặn hẳn lên. Xem ra em và lão Trình cưng chiều con bé nhiều lắm. Thật cảm ơn hai người, mấy ngày qua làm phiền rồi."

"Ôi giời, có gì đâu mà phiền, em còn mong Tiểu Đồng ngày nào cũng ở nhà em ấy chứ." Trần Ánh Hà cười nói, rồi bước tới trước mặt Tiết Tư Đồng, "Con bé mà về rồi thì em lại chẳng quen, thế thì nồi canh em nấu mỗi ngày mang cho ai uống chứ?"

Trình Yến thay giày xong đứng thẳng người: "Mẹ có thể mang sang cho cậu ấy uống."

Tiết Tư Đồng trừng mắt lườm anh, không nói gì.

Trình Yến bắt gặp ánh mắt đó liền bật cười ha hả. Trình Đại Hải thấy con trai nói có lý, cũng tán thành: "Đúng thế, nhà hai bên gần sát nhau, xuống lầu là tới. Sau này muốn đưa gì cứ mang qua là được."

Tiết Tư Đồng cười gượng, "Cảm ơn dì Trần, thật sự không cần khách sáo vậy đâu ạ."

Sợ dì Trần thật sự sinh ra ý định đó, Tiết Tư Đồng vội gọi một tiếng "Ba", giọng sau đó mỗi lúc một nhỏ, "Chúng ta… về nhà ạ?"

"Ừ, ba đến đón con về nhà đây." Tiết Tùng Bạch xoa đầu cô, "Đi thu dọn đồ đi, ba đợi."

"Vâng."

Đồ đạc Tiết Tư Đồng mang đến không nhiều, dù có lề mề thu xếp thì cũng chỉ mất chưa tới năm phút. Tiết Tùng Bạch cảm ơn Trình Đại Hải cả nhà xong liền dẫn con gái rời khỏi.

Cho đến tận lúc đi, Tiết Tư Đồng vẫn không dám liếc nhìn Trình Yến lấy một lần, nên cũng không biết rằng từ lúc cô bước vào phòng thu dọn đồ, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô không rời.

Về đến cửa nhà, Tiết Tư Đồng vẫn im lặng, không nói một lời. Tiết Tùng Bạch biết tính con gái ít nói, dọc đường cũng không tìm được chủ đề để trò chuyện. Đến trước cửa nhà, ông mới nhẹ giọng dặn dò: "Đừng để bụng chuyện với mẹ con nữa, được không?"

Tiết Tư Đồng gật đầu như một cái máy: "Dạ, con biết rồi."

Hai người vừa bước vào nhà, đã thấy Hứa Tần đang ngồi trên sofa, ôm Tiết Tử Ý cho bú. Có lẽ do mới sinh không lâu, toàn thân Hứa Tần toát lên vẻ hiền hòa của một người mẹ, bà đặt bình sữa vừa hết lên bàn, thỉnh thoảng còn làm vài biểu cảm ngộ nghĩnh trêu đùa đứa bé trong lòng.

Nghe thấy tiếng động từ cửa, Hứa Tần chẳng thèm ngẩng đầu: "Về rồi đấy à."

Tiết Tùng Bạch chỉ "ừ" một tiếng, rồi giúp con gái mang ba lô và áo khoác vào phòng, trước khi rời còn nháy mắt ra hiệu cho cô.

Tiết Tư Đồng thay giày xong thì bước tới trước mặt Hứa Tần, lần đầu tiên cô chăm chú nhìn đứa bé trong lòng mẹ. Thật ra cô còn chẳng biết em trai mình tên là gì, chỉ nhớ có lần họ hàng gọi là "Tiểu Nhục Hoàn" (viên thịt nhỏ). Đôi mắt và chân mày thằng bé rất giống Tiết Tùng Bạch, làn da thì trắng nõn mềm mại giống Hứa Tần. Đứa bé vừa bú no, môi vẫn còn m. út mát, nghiêng đầu ngủ tiếp. Hứa Tần nhẹ nhàng đung đưa, rồi đặt con vào xe nôi.

Tiết Tư Đồng rót một ly nước ấm, "Mẹ, con xin lỗi, lần trước ở bệnh viện là con sai."

Hứa Tần bảo cô đặt ly nước lên bàn, rồi ngồi trên sofa xoa phần eo nhức mỏi, không quên nghiêm giọng trách: "Lần sau không được như vậy nữa. Lớn rồi mà còn không biết ăn nói cho đúng trước mặt họ hàng."

Bà nhìn Tiết Tư Đồng: "Một tháng nay con ở nhà dì Trần có chăm chỉ học không? Không phải suốt ngày chỉ lo ra ngoài chơi đấy chứ?"

Tiết Tư Đồng lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Con có học nghiêm túc, những gì thầy cô dạy con đều ghi nhớ cả rồi."

"Vậy là tốt." Hứa Tần hạ giọng, sợ đánh thức Tiết Tử Ý đang ngủ, "Có tranh thủ hỏi Trình Yến những chỗ không hiểu không? Mẹ nghe nói thành tích của thằng bé ở trường thuộc hàng nhất nhì, giỏi hơn con nhiều đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!