"Mày thích cậu ấy à?"
"Không thể nào."
"Tại sao lại không thể?"
"Giống như trèo cây mà muốn bắt cá vậy."
"Nói tiếng người đi."
"Là hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể giao nhau."
–
Trên đường quay lại lớp, trong đầu Tiết Tư Đồng vẫn văng vẳng câu nói của Trình Yến. Hai câu nói vô hình, không thể sờ thấy cũng chẳng thể nhìn thấy, vậy mà cứ như hàng vạn con kiến đang bò vào tim, cắn rứt từng chút một, khiến cô đau âm ỉ.
Cảm giác ấy thật lạ lẫm, vừa xa lạ vừa không thể diễn tả được sự khó chịu.
Đầu óc cô trống rỗng, dù có lật tung hết vốn từ đã học cũng không tìm được từ ngữ nào có thể diễn đạt tâm trạng lúc này. Mỗi bước đi như nhẹ bẫng, còn âm thanh lọt vào tai thì lại giống như những bước chân khổng lồ vang dội trong thế giới của người tí hon.
Trình Yến đã từng nói với cô rất nhiều điều, có những câu bông đùa vô duyên cũng không ít. Vậy mà không hiểu vì sao, cô lại cứ mãi bị ám ảnh bởi một câu nói đó của anh.
"Hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể giao nhau."
Tiết Tư Đồng thậm chí còn dùng góc nhìn toán học để phân tích ý nghĩa sâu xa của câu nói đó, nhưng càng phân tích thì tâm trạng cô lại càng sa sút. Mãi đến khi vô thức quay về lớp học, cánh tay bị ai đó kéo mạnh, những dòng suy nghĩ đang trôi nổi của cô mới dần quay về thực tại.
Cô nhìn người vừa kéo mình, là Lộc Miêu Miêu.
"Sao vậy?" Cô hỏi.
Lộc Miêu Miêu chỉ vào chồng vở bài tập trong tay cô: "Cậu ôm cả đống bài tập này đi đâu vậy?"
Tiết Tư Đồng lúc này mới như bừng tỉnh, vội vàng ôm bài tập đặt lên bục giảng. Khi quay lại chỗ ngồi, Lộc Miêu Miêu cũng theo sau, kéo chiếc ghế trước mặt ngồi vắt chéo chân, hỏi: "Bảo bối, cậu bị sao thế?"
Tiết Tư Đồng gượng cười: "Hả? Không có gì đâu, vừa nãy tớ đang nghĩ về một đề bài."
"Cuối cùng thì tớ cũng hiểu được sự khác biệt giữa tớ và các học bá rồi. Các cậu đi vệ sinh cũng nghĩ đề, còn tớ thì nghiên cứu thành phần của dầu gội đầu." Lộc Miêu Miêu buồn chán rút một quyển vở trong ngăn bàn của Tiết Tư Đồng ra xem. "Tớ hiểu tại sao Chu Thẩm Dật với bọn họ gọi cậu là Cá Heo nhỏ rồi."
Cô ấy nghiêm túc lật giở từng trang: "Phải công nhận là vở của cậu viết cực kỳ gọn gàng. Chả trách ngay cả Trình Yến cũng phải mượn vở của cậu."
Tiết Tư Đồng không biết nên trả lời thế nào. Lộc Miêu Miêu xem được hai trang liền bắt đầu thấy buồn ngủ, đẩy vở lại, quay sang cầm quyển sách nghiên cứu phi cơ của Trình Yến đọc tiếp, vừa đọc vừa nói với Tiết Tư Đồng.
"Hôm qua tớ thấy tim đập hơi loạn, định lên mạng tra thử xem có bị gì không. Cậu đoán tớ tra ra được cái gì?"
"Ung thư."
Người đáp lời không phải Tiết Tư Đồng mà là Hà An Hằng.
Trình Yến, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng không biết từ đâu trở về, mồ hôi nhễ nhại, áo khoác đồng phục buộc ngang eo, chỉ mặc mỗi chiếc áo đồng phục ngắn tay mỏng bên trong.
Lộc Miêu Miêu quay sang: "Sao cậu biết?"
Chu Thẩm Dật lấy từ trong ngăn bàn ra một chai nước rồi đi tới: "Tra bệnh trên Baidu thì ung thư là đáp án cơ bản."
Tiết Tư Đồng vốn định hỏi xem Lộc Miêu Miêu có triệu chứng giống mình không, nhưng vừa thấy Trình Yến và mấy người kia lười biếng ngồi xuống như bầy quái vật trở về tổ, câu hỏi đến miệng lại bị cô nuốt ngược trở vào.
Chỉ là, lời của Lộc Miêu Miêu như một chùm pháo hoa rực rỡ bừng sáng trong đêm tối, chiếu rọi cả vùng đất u ám, giúp những kẻ lạc đường tìm ra lối đi.
Tiết Tư Đồng bỗng ngộ ra điều gì đó, động tác cúi xuống tìm vở trong ngăn bàn cũng khựng lại. Những câu trả lời tra được trên Baidu mấy ngày trước như dòng suối phun trào, tạo thành một con sông nhỏ, đồng thời cũng giúp cô nhận rõ thứ tình cảm mơ hồ suốt mấy ngày nay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!