Chương 21: Mày thích cậu ấy à?

"Trình Yến, tớ thích cậu."

Câu nói còn chưa dứt, bước chân của Trình Yến bỗng khựng lại, anh sững người nhìn Tiết Tư Đồng.

Tiết Tư Đồng không đoán được anh đang nghĩ gì, thấy anh như vậy thì bật cười: "Tớ nói câu phía trên là câu được viết nhiều nhất trên bức tường điều ước."

Trình Yến sờ mũi: "Có phải còn một câu nữa, là "Tớ muốn ở bên cậu" không?"

Tiết Tư Đồng gật đầu: "Cậu cũng từng xem à?"

Trình Yến tiếp tục bước đi: "Lúc nghe nói có tường điều ước, tớ cũng định đi viết, nhưng phát hiện trên đó toàn là lời tỏ tình hoặc liên quan đến tình yêu, chẳng mấy ai viết điều ước thi đại học. Cậu nói xem sao học sinh bây giờ toàn nghĩ chuyện yêu đương, không thể nghĩ đến chuyện học hành được à?"

Tiết Tư Đồng cảm thấy như anh đang bóng gió mắng mình, nhất thời không thốt nổi lời nào.

Trình Yến hỏi: "Khi nào thì cậu cũng hứng thú với tường điều ước thế?"

Sợ anh hiểu lầm, Tiết Tư Đồng vội giải thích: "Tớ thực sự chỉ muốn viết điều ước thôi."

"Ồ." Trình Yến không biết là có tin hay không, nhưng cũng không truy hỏi thêm, "Vậy điều ước của cậu là gì?"

"Khoẻ mạnh và mỗi ngày đều vui vẻ." Tiết Tư Đồng đáp.

Điều ước rất đơn giản, nhưng lại là điều khó thực hiện nhất.

Trình Yến cười: "Tớ cứ tưởng là "thi được điểm tuyệt đối"."

"Không thực tế." Tiết Tư Đồng nghiêm túc nói, "Muốn điểm cao thì phải chăm chỉ ôn tập, chỉ cầu nguyện thôi thì không có tác dụng gì."

Trình Yến vỗ tay, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời mùa đông: "Bạn nhỏ Tư Đồng có suy nghĩ như thế còn quý hơn cả núi vàng núi bạc. Nhưng tháng sau thì vị trí đầu bảng tớ không nhường cậu đâu."

Tiết Tư Đồng cũng cười, bắt chước giọng điệu thong thả của anh: "Hoan nghênh bạn nhỏ Trình Yến lại tiếp tục leo lên đỉnh."

"Trước đó thì," Trình Yến chìa tay về phía cô, "cho tớ mượn vở ghi chép tiếng Anh của cậu."

Có lẽ vì hình tượng Trình Yến mà Lộc Miêu Miêu từng mô tả đã khắc sâu trong đầu, nên khi thấy anh đến mượn vở, Tiết Tư Đồng không nhịn được mà bật cười.

Cô nhớ lúc mới khai giảng, thầy giáo dạy tiếng Anh còn trêu Trình Yến vì từng nói "chết cũng không mượn vở tiếng Anh của người khác." Giờ nhìn thấy Trình Yến tự vả, Tiết Tư Đồng cười càng lớn hơn, tiếng cười lanh lảnh như chuông gió vang lên trong không trung.

Buổi tối, sau khi ăn cơm và tắm xong, Tiết Tư Đồng như thường lệ ngồi trong phòng nghe bài nghe tiếng Anh, lúc chuyển đoạn thì loáng thoáng nghe thấy giọng của Trình Yến và Trần Ánh Hà bên ngoài. Cô đeo tai nghe nên không nghe rõ, chỉ lờ mờ nghe Trình Yến nói một câu rằng anh muốn ra ngoài, sau đó là tiếng cửa đóng lại — chắc là ra khỏi nhà rồi.

Tiết Tư Đồng lập tức đứng dậy, vươn người qua bàn học nhìn xuống con đường nhỏ dưới tầng. Buổi tối mùa đông trong khu nhà chẳng có ai, đến cả mấy ông bà thường dắt cháu ra chơi hay thanh niên dắt chó đi dạo cũng chọn ở nhà tránh gió.

Cô đợi khoảng năm phút thì mới thấy bóng dáng Trình Yến xuất hiện trong tầm mắt mình. Anh mặc một chiếc áo khoác kiểu công nhân phối màu đen trắng, cổ áo hơi dựng lên, lạnh đến mức phải vùi cả cổ và cằm vào trong.

Anh hình như đang gọi điện thoại với ai đó, bước chân hướng thẳng về phía cổng khu nhà. Khi cúp máy, Trình Yến dừng lại, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Tư Đồng.

Bị bắt gặp ánh mắt Trình Yến bất ngờ như vậy, Tiết Tư Đồng giật mình suýt ngã, hai tay chống lên bàn như kẻ trộm, rụt đầu lại, đợi một lúc mới run run thò đầu ra nhìn thì cậu thiếu niên kia đã rời khỏi khu nhà.

Thấy anh đi rồi, Tiết Tư Đồng mới ngồi trở lại ghế, vỗ ngực tự an ủi. Tầng cao thế này, chắc chắn anh ấy không thấy mình đâu.

Thế nhưng, bầy bướm trong lòng cô lại một lần nữa xao động bay tán loạn, Tiết Tư Đồng không thể kiểm soát được, bèn thử làm bài luyện tiếng Anh để phân tâm. Mới đọc được một câu thì điện thoại trong ngăn bàn reo lên.

Là Tiết Tư Đồng gọi đến. Giọng ba cô có vẻ gấp gáp: "Tư Đồng, chú Trình của con nói mấy hôm trước con suýt nữa bị người ta dùng dao làm bị thương, con không sao chứ, không bị thương chứ?"

Sau sự việc đó, Tiết Tư Đồng vốn không định nói với ba Tiết và mẹ Hứa Tần. Một là không muốn bố lo lắng, hai là không muốn nghe Hứa Tần lại trách móc mình.

"Con không sao." Tiết Tư Đồng qua loa đáp, rồi hỏi: "Mẹ vẫn còn giận ạ?"

Hình như Tiết Tư Đồng thở dài: "Người thân thì nào có giận nhau qua đêm đâu. Mẹ con giận vì con không lễ phép với họ hàng, nhưng ba hiểu được tâm trạng của con, chỉ là lần sau đừng như vậy nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!