Lộc Miêu Miêu tính tình thẳng thắn, miệng nhanh hơn não, vừa nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Châu Thư Khiết dành cho Trình Yến, trong đầu cô ấy lập tức hiện ra một đường CP đầy bong bóng hường phấn.
Từ lúc biết Châu Thư Khiết và Trình Yến là thanh mai trúc mã, cô ấy đã định chèo thuyền couple này rồi. Ai ngờ hai người đó học cùng trường cấp ba hơn một năm mà gần như chẳng có chút tương tác nào. Cùng lắm là Trình Yến đi xem cô ấy biểu diễn hay giảng bài giúp, tuyệt đối không hề có hành động nào vượt ranh giới.
Cao trào nhất cũng chỉ là hiện tại, Chu Thư Khiết đem ánh mắt đau lòng và tình ý đặt rõ rành rành trên mặt.
Lộc Miêu Miêu mải mê chèo thuyền CP, mãi đến khi đi lấy nước với Tiết Tư Đồng sau giờ học mới phát hiện cô có gì đó không ổn. Cô ấy vẫn đang tám chuyện về Châu Thư Khiết và Trình Yến, nhưng lại thấy Tiết Tư Đồng mím môi không nói gì suốt cả đoạn đường.
Lộc Miêu Miêu hỏi: "Đồng bảo bối, cậu sao thế?"
Tiết Tư Đồng vô thức thở ra một hơi, lắc đầu.
Lộc Miêu Miêu khoác tay cô: "Cậu đừng có ghen đấy nhé."
Một câu nói nhẹ tênh rơi vào tai Tiết Tư Đồng, cô chợt ngoảnh đầu nhìn Lộc Miêu Miêu, đôi mắt mở to như bừng tỉnh ngộ.
Chỉ thấy Lộc Miêu Miêu vừa cười vừa nói: "Tớ chỉ là một người khách quan, lý trí thôi, chỉ đơn thuần thích couple Châu Thư Khiết với Trình Yến. Điều đó không có nghĩa vị trí của Châu Thư Khiết trong lòng tớ cao hơn cậu đâu, nên cậu đừng ghen nhé."
Tiết Tư Đồng khẽ thở phào, khẽ mỉm cười: "Tớ không có ghen."
Chính cô cũng không rõ câu này là nói cho Lộc Miêu Miêu nghe, hay là để thuyết phục bản thân mình. Nói xong rồi, cô vẫn cứ lặp đi lặp lại trong đầu, đến khi vào học vẫn còn nghĩ đến câu đó.
Trên bục giảng, cô giáo Miêu Tĩnh Văn đang đọc bài với đầy cảm xúc: "Tăng Tử nói Kẻ sĩ không thể không kiên định mạnh mẽ, vì gánh nặng mà đường xa. Lấy nhân làm trách nhiệm, há chẳng phải trọng sao? Chết rồi mới thôi, há chẳng phải xa sao?"
Vừa nói, cô ấy vừa viết lên bảng, khoanh một câu lại: "
"Lấy nhân làm trách nhiệm" là câu gì?"
Dưới lớp lác đác vang lên tiếng trả lời: "Câu đảo ngữ."
Miêu Tĩnh Văn gật đầu: "Đúng, là câu "Lấy nhân làm trách nhiệm"."
Từ trước đến nay, môn Ngữ văn luôn là tiết học ru ngủ nhất, mà những lời từ miệng Miêu Tĩnh Văn nói ra thì Chu Thẩm Dật đều hiểu từng chữ, nhưng ghép lại thì cậu ta không tài nào đọc suôn hay hiểu nổi.
Cuối cùng tiết học cũng kết thúc sau vô số cái ngáp dài ngáp ngắn của Chu Thẩm Dật. Miêu Tĩnh Văn đặt sách xuống bàn, lúc đi còn chẳng mang theo thứ gì: "Thầy dạy Âm nhạc của các em xin nghỉ rồi, tiết sau vẫn là cô dạy, mọi người nghỉ mười phút đi."
Chu Thẩm Dật: "……"
Cậu ta lại ngáp một cái, ngửa mặt than: "Cái cuộc đời này bao giờ mới tới hồi kết đây ——"
Chuông ra chơi vang lên, lũ học trò đều gục xuống bàn ngủ. Lộc Miêu Miêu định rủ Tiết Tư Đồng đi vệ sinh, nhưng còn chưa kịp bước qua đã thấy cô đang cầm bút chăm chú làm bài.
Tuy nói là đang chăm chú nhìn sách, nhưng cô không hề có hành động gì suốt một lúc lâu, như thể bị điểm huyệt, ngồi yên như tượng gỗ.
Lộc Miêu Miêu đổi hướng đi đến trước bàn Chu Thẩm Dật, huýt sáo về phía cậu ta đang buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài: "Cậu có thấy Đồng bảo bối hôm nay lạ lắm không?"
Chu Thẩm Dật rũ rượi gục đầu xuống bàn: "Cậu không thấy tớ cũng lạ à?"
Lộc Miêu Miêu nhìn cậu ta uể oải như bùn nhão: "Ngày nào cậu chẳng lạ."
Chu Thẩm Dật lẩm bẩm: "Mỗi lần thấy cô Tĩnh với thầy Đường là tớ lại thấy như có một viên thuốc ngủ biết đi, vừa mở miệng là tớ muốn ngủ."
Lộc Miêu Miêu gõ đầu cậu ta: "Muốn nghe tin hot giúp tỉnh táo không?"
Chu Thẩm Dật lập tức tỉnh như sáo: "Tin gì?"
Lộc Miêu Miêu liếc về phía Tiết Tư Đồng: "Cậu không thấy Đồng bảo bối hôm nay rất khác à?"
Chu Thẩm Dật không hiểu: "Khác chỗ nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!