Chương 16: Đưa tay đây, tớ dắt cậu.

Tiết Tư Đồng không có nhiều sở thích, mặc dù từ nhỏ đến lớn đã tham gia vô số lớp học năng khiếu, nhưng vì học quá nhiều môn, thời gian lại ngắn nên chẳng có môn nào học tới nơi tới chốn. Chỉ có múa cổ điển và vẽ là hai sở thích mà cô thật sự yêu thích nên mới kiên trì đến giờ. Nhưng sau khi bị Hứa Tần phát hiện thì cả hai thứ đó đều bị nghiêm cấm, bị mắng là vô bổ và không thiết thực.

Hình ảnh Hứa Tần nổi giận xông vào phòng cô, ném hết đồ diễn và sổ phác hoạ ra ngoài vẫn không ngừng lặp lại trong đầu cô.

Mỗi lần chỉ cần nảy sinh ý nghĩ muốn múa hoặc vẽ, cảnh tượng đó lại không kiểm soát được mà tràn về, như đang liên tục cảnh báo cô rằng không được làm những chuyện vô bổ, nếu không mẹ sẽ lại nổi trận lôi đình như lần đó.

Thế nhưng, lời của Lộc Miêu Miêu, Chu Thẩm Dật và Trình Yến lại như một luồng sáng khác trong lòng cô, không ngừng chiến đấu với cái "tiểu ác ma" trong đầu ngăn cô múa. Tiết Tư Đồng cũng không biết rốt cuộc là phe nào sẽ chiến thắng.

Tan học, mọi người đều đang thu dọn cặp sách, cán sự văn nghệ cầm bảng đăng ký đứng trên bục giảng nhắc: "Còn ai chưa đăng ký không? Ngày mai mình sẽ nộp danh sách đấy."

Tiết Tư Đồng cũng không biết vì sao lúc ấy lại giơ tay. Lộc Miêu Miêu thấy cô đồng ý tham gia, liền vui vẻ giành lấy bảng từ tay cán sự rồi đưa cho Tiết Tư Đồng.

Thanh xuân rất ngắn, nếu không làm những điều mình yêu thích thì chắc chắn sẽ để lại tiếc nuối.

Tuổi trẻ chỉ có một lần, nếu dũng cảm làm điều mình muốn thì có gì sai?

Tiết Tư Đồng cầm bút thật chặt, cuối cùng cũng viết lên ba chữ "Tiết Tư Đồng" gọn gàng ở mục họ tên.

Trình Yến vừa thu dọn xong cặp, thấy vẻ mặt cô nhắm mắt nghiến răng viết tên, không nhịn được bật cười: "Không biết còn tưởng cậu đang ký tên vào giấy sinh tử."

Tiết Tư Đồng phồng má, "Khác gì đâu."

Cô chỉ không muốn để tuổi trẻ của mình có điều tiếc nuối.

"Trình Yến, Châu Thư Khiết tìm cậu." Có người từ cửa lớp truyền lời.

Nghe vậy, Trình Yến đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc Tiết Tư Đồng đang viết nét cuối cùng của chữ "Tư", vừa nghe đến tên Châu Thư Khiết, tay cô liền khựng lại, mực đen lan thành một đốm đen nhỏ trên nền giấy trắng.

Chu Thẩm Dật ngậm miếng xúc xích cay, len lén kéo Lộc Miêu Miêu tới vị trí tốt nhất để hóng chuyện: "Cá cược không?"

Lộc Miêu Miêu giật nguyên túi xúc xích cay trên tay cậu ta rồi ăn: "Cược gì?"

Chu Thẩm Dật nhìn ra hành lang chỗ Trình Yến và Châu Thư Khiết: "Cược xem lát nữa cô gái mà Trình Yến muốn dẫn đi chơi có phải là Châu Thư Khiết không."

Lộc Miêu Miêu: "Tớ cược là không phải."

Tiết Tư Đồng ngồi ngay ngắn điền vào biểu mẫu, không tham gia cá cược của hai người kia nhưng cũng chẳng tập trung viết cho lắm.

Tiếng tám chuyện của Lộc Miêu Miêu và Chu Thẩm Dật không ngừng truyền vào tai cô, khiến cô không nhịn được liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trình Yến đang đứng trước mặt Châu Thư Khiết, từ góc độ của Tiết Tư Đồng có thể nhìn thấy rõ gương mặt nghiêng của cả hai người. Họ đều rất ưa nhìn, đường viền hàm sắc sảo, sống mũi cao thanh tú, như thể được ông trời ưu ái tạo hình kỹ lưỡng.

"Có rảnh không?" Châu Thư Khiết mở lời trước.

Trình Yến dựa vào tường, vẫn là dáng vẻ lười biếng quen thuộc, "Chuyện gì?"

Châu Thư Khiết hơi ngẩng đầu nhìn anh, "Thầy bảo mình qua dạy cậu tiếng Anh."

Trong lớp chỉ còn lại Tiết Tư Đồng đang điền biểu mẫu và hai người đang ăn vặt là Lộc Miêu Miêu và Chu Thẩm Dật.

Ánh nắng chiều vàng cam từ cuối hành lang hắt tới, kéo dài bóng người. Trình Yến nhìn theo ánh sáng, "Không cần đâu."

Chu Thư Khiết: "Vậy cậu dạy mình toán?"

Đầu của người vừa ló ra cửa sổ lập tức thụt lại, Trình Yến cũng thu hồi ánh mắt, nhìn Châu Thư Khiết với vẻ khó xử, "Để hôm khác được không?"

Châu Thư Khiết hỏi: "Cậu có việc à?"

"Ừ." Trình Yến gật đầu, "Đã hẹn đi chơi với người khác rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!