Nam Du dần dần đã có cảm giác của mùa thu, trên vỉa hè rải đầy những chiếc lá vàng khô, một cơn gió thổi qua cuốn lá bay vài vòng rồi lại rơi xuống. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên người Trình Yến, khiến mái tóc anh ánh lên, ngũ quan tuấn tú dưới ánh sáng ấm áp làm giảm đi vài phần ngông cuồng thường ngày, toát ra một nét dịu dàng hiếm thấy.
Anh mặc đồ ở nhà đơn giản, áo thun trắng tinh và quần đùi đen, chắc là chạy thẳng từ nhà ra, dưới chân vẫn đi dép lê.
Những lời vội vàng nhưng dịu dàng của anh vẫn văng vẳng bên tai, Tiết Tư Đồng hơi sững người, "Tớ đi nhà sách đọc sách."
"Trễ thế rồi còn không nói một tiếng." Trình Yến đứng thẳng dậy, theo thói quen đút tay vào túi, bổ sung thêm, "Khiến bà Trần lo cho cậu đến mức đó."
Tiết Tư Đồng không nghĩ nhiều, nói thẳng: "Tối nay Châu Thư Khiết đến nhà cậu chơi, tớ sợ bọn họ nhìn thấy tớ sẽ ảnh hưởng đến cậu."
Trình Yến liếc cô: "Cũng biết nghĩ cho người khác đấy chứ."
Anh đưa điện thoại cho cô: "Cho tớ số của cậu."
Thấy Tiết Tư Đồng không có phản ứng, anh giải thích: "Để sau này cậu về trễ, bà Trần lo lắng mà không liên lạc được với cậu, lại bắt tớ đi tìm."
"Ờ." Tiết Tư Đồng cầm lấy điện thoại, chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác mất mát mơ hồ.
Cô không ngờ cảm giác mất mát không tên đó lại khó giải như đề toán olympic, và sẽ theo cô suốt cả thanh xuân.
Khi hai người trở về nhà họ Trình, nhà họ Châu đã rời đi. Đối mặt với căn nhà trống không một bóng người, Trình Yến giải thích rằng Trình Đại Hải và Trần Ánh Hà đã đến bệnh viện thăm dì Hứa rồi.
Tiết Tư Đồng vẫn chỉ "ờ" một tiếng nhàn nhạt, đeo ba lô về phòng lấy đồ đi tắm.
Lúc tắm, đầu óc cô rất dễ suy nghĩ lung tung. Trước đây cô chỉ toàn nghĩ đến cách giải bài toán, dịch câu tiếng Anh ra sao, còn đêm nay, lòng cô cứ rối bời không sao yên được.
Cô nhớ lại hôm ở bệnh viện bị Hứa Tần mắng vì cãi lại họ hàng, rồi lại nghĩ đến mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa Trình Yến và Châu Thư Khiết, và cả dáng vẻ Trình Yến vội vàng đi tìm mình khi nãy…
Từng khung cảnh cứ như một thước phim quay đi quay lại trong đầu cô. Cuối cùng, thứ mà cô nhớ mãi là cảnh Trình Yến nắm tay cô hướng dẫn quét dầu hôm thứ bảy, tay anh rất lớn, chỉ cần nhẹ nhàng nắm là đã bao trọn lấy tay cô. Tay anh rất ấm, không biết là do nhiệt độ cơ thể vốn thế hay là vì lúc đó đang ngồi cạnh bếp than. Nếu như được anh nắm tay thì…
Nghĩ đến đây, Tiết Tư Đồng lập tức lắc mạnh đầu, vốc nước tạt vào mặt, "Đang nghĩ gì thế không biết? Bài chưa đủ nhiều, cổ văn chưa thuộc xong mà còn có tâm trạng nghĩ mấy cái này!"
Cô tắt đèn sưởi, với lấy khăn lau người, sau đó với tay định lấy đồ ngủ thì vô tình liếc thấy đống quần áo bẩn đặt trên bồn rửa.
"…"
Bảo sao hôm nay lại đa sầu đa cảm thế, thì ra là đến tháng.
Cô theo thói quen định tìm băng vệ sinh trên kệ, rồi mới chợt nhận ra đây không phải nhà mình. Tiết Tư Đồng tuyệt vọng nhìn quần áo bẩn, nghĩ đến việc gọi người mang vào giúp? Nhưng bây giờ dì Trần không có nhà, chỉ còn lại cô và Trình Yến.
Gọi Trình Yến?
Thà chết tại chỗ còn hơn.
Tự mình ra lấy?
Tiết Tư Đồng nhìn quần áo sạch có phần do dự, nếu không lót mà mặc thì thật khó chịu.
Cô không biết mình đứng đó suy nghĩ bao lâu, đến khi gió lạnh từ khe cửa sổ lùa vào mới giật mình tỉnh lại, xoa tay rồi rón rén bước đến cửa phòng tắm, mở hé một khe nhỏ, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe thò ra lén nhìn ra ngoài.
Tiết Tư Đồng lấy hết can đảm gọi ra ngoài, đúng hơn là giọng nhỏ như muỗi kêu, nhỏ đến mức chính cô còn nghe không rõ: "Trình Yến, cậu có đó không?"
Bên ngoài không có tiếng đáp, chỉ có tiếng phim tài liệu giới thiệu trang trọng về máy bay. Tiết Tư Đồng hít sâu một hơi, gọi to hơn chút: "Trình Yến, Trình Yến."
Thấy bên ngoài vẫn không có ai trả lời, cô thở phào nhẹ nhõm, lập tức thay đồ ngủ sạch sẽ với tốc độ nhanh nhất rồi định chạy vọt ra ngoài về phòng.
Ai ngờ lúc mở cửa ra, Trình Yến không biết đã đi đến trước cửa từ lúc nào, Tiết Tư Đồng vừa mở cửa liền đâm sầm vào ngực anh.
"Vừa nãy cậu gọi tớ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!